Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 887

Chân Nguyệt trầm ngâm rồi nói,"Rốt cuộc thì chàng vẫn là kiếp trước mệt mỏi đến đột quỵ, bây giờ chàng cũng mệt mỏi? Sao bây giờ chàng vẫn có sức đến khuya còn trêu ghẹo ta?"

Kiều Triều không thể phản bác."Nhưng mà, ta thích" Chân Nguyệt gặm nhẹ hai cái lên cằm Kiều Triều, có ai mà không thích người chung tình chứ?

Kiều Triều cúi xuống hôn nàng, rồi lại hỏi: "Nàng thật sự không phải tiên nữ sao?"

Chân Nguyệt lắc đầu,"Ta không phải. Nếu là tiên nữ, ta đã về tiên cung từ lâu, không ở đây chịu khổ với chàng."

Kiều Triều: "Vậy ta đâu?"

Chân Nguyệt nhéo gương mặt hắn: "Mang theo chàng trở về, về tiên cung để chàng chặt cây quế?"

Kiều Triều cọ nhẹ mũi nàng: "Được, ta nguyện ý"

Chân Nguyệt,"Nguyện ý cũng không có khả năng, ta chỉ có chút công phu thôi. Chàng coi như ta biết vài bí kíp võ công đi."

Kiều Triều mỉm cười vuốt ve nàng,"Chỉ cần nàng ở bên ta là được." Rồi hắn hôn nàng thêm lần nữa.

Vì vẫn còn trong thời gian quốc tang, hai người không làm gì khác, chỉ ôm nhau nghỉ ngơi trong chốc lát.

Có lẽ vì sau khi đã thẳng thắn mọi chuyện, tình cảm giữa Kiều Triều và Chân Nguyệt càng trở nên thắm thiết. Kiều Triều thường kéo nàng ngồi bên cạnh khi chàng đọc tấu sớ.

"Ta ngồi đây sẽ không làm chàng phân tâm chứ?"

"Không đâu, ngược lại còn giúp ta tập trung hơn."

Chân Nguyệt cầm cuốn sách, nhẹ gật đầu,"Vậy ta ngồi đây nhé."

Ở trong hoàng cung lâu ngày, thỉnh thoảng Chân Nguyệt cũng cảm thấy tẻ nhạt. Nhưng sau khi Kiều Đại Sơn qua đời, Kiều Trần thị phải sống một mình, Chân Nguyệt sợ bà cảm thấy cô quạnh nên thường khuyến khích các tôn nữ, tôn tử trong dòng họ vào cung làm bạn với bà những khi rảnh rỗi.

Mộ Khanh Thơ cũng đưa đứa chắt tử mới sinh vào cung thăm bà. Ban đầu, Kiều Trần thị rất vui vẻ, nhưng thời gian trôi qua, bà lại dần buồn bã hơn.

Điều Chân Nguyệt không ngờ là Kiều Trần thị bỗng đề cập đến việc muốn quay về thôn Đại Nam: "Ta cũng đã già rồi, có lẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa. Đến khi đó cũng muốn được chôn cạnh phụ thân con, nên ta nghĩ tốt nhất là về từ bây giờ, tránh sau này lại thêm phiền toái."

Người già thường hoài niệm về quê hương. Hơn nửa cuộc đời Kiều Trần thị đã sống ở An Bình phủ. Dù có từng đến vài nơi khác, nhưng cuối cùng vẫn quay về An Bình phủ cho đến khi triều đình dời đô.

"Chuyện này con chưa thể hứa với người được. Tối nay, con sẽ nhờ Hoàng Thượng gọi Tần Vương và Tấn Vương đến, cả nhà sẽ cùng bàn bạc."

Kiều Trần thị bảo: "Ta trở về cũng không cần chức vị gì cao sang, chỉ làm một lão thái bà là được rồi."

Trong mắt Chân Nguyệt, tuy Kiều Trần thị tuổi tác chưa quá cao, nhưng từ khi Kiều Đại Sơn qua đời, bà dường như mất đi niềm vui sống. Con cháu đều bận rộn, và có lẽ bà cũng không muốn làm phiền họ nhiều.

Dù trong cung có người hầu hạ chu đáo, nhưng cuộc sống nơi đây khiến Kiều Trần thị cảm thấy chán ngán. Người hầu ra sức làm bà vui, nhưng càng cố, bà lại càng thấy tẻ nhạt, chẳng bằng trở về thôn Đại Nam, nơi bà đã gắn bó suốt nửa đời. Trượng phu bà cũng được an táng ở đó, và khoảng cách giữa An Bình phủ và kinh đô quá xa, muốn về thăm một lần cũng chẳng dễ dàng.

Khi Kiều Triều biết được chuyện này, tối đó chàng liền gọi Kiều Nhị, Kiều Tam vào cung dùng bữa cùng Kiều Trần thị. Đương nhiên, Chân Nguyệt, Tiền thị và Mạn Châu cũng có mặt.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận