Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 607

"Nhị đệ, đệ phải giữ chặt nhị đệ muội, đừng để muội ấy chạy ra ngoài. Nếu không may lạc mất thì rất khó tìm." Trước kia, nàng ấy từng bỏ chạy một lần, cả làng tìm kiếm suốt một thời gian dài mới thấy nàng ấy ở trong núi, rất nguy hiểm.

Chân lão nhị ôm lấy thê tử và nhi tử, nói: "Ta biết mà, đại ca. Huynh cứ về trước đi."

"Được. Có gì khó khăn thì tìm tiểu muội," Nhà tiểu muội giờ khá giả rồi, nuôi thêm một hai người chắc cũng không sao.

"Ừm"

Tiềm ca nhi ngẩng đầu hỏi: "Cha, vậy con và nương sẽ ở đây luôn sao?" Đương nhiên thằng bé muốn được ở cùng cha nương. Lúc trước ở nhà, mỗi khi có đồ ăn ngon, đại bá mẫu chỉ cho các biểu tỷ, biểu đệ ăn, thằng bé chẳng có phần.

Hơn nữa, thằng bé thường nghe đại bá mẫu mắng chửi nương mình. Nhưng nương như vậy, bé cũng không biết phải làm sao. Thằng bé luôn nghĩ, giá mà cha ở nhà thì tốt biết bao.

"Ừm, từ giờ chúng ta sẽ sống cùng nhau. Nhưng con phải giúp cha trông nương con."

"Được, con nhất định sẽ chăm sóc nương."

Ngô lão nhân cũng giúp họ thu dọn đồ đạc, cười nói: "Một nhà ở cùng nhau là tốt rồi. Chủ tử cũng tốt bụng, cứ sống như thế này thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Ông ấy hiện giờ cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống: mỗi ngày chỉ cần lo nuôi heo, gà, không phải lo ăn uống, thỉnh thoảng còn có thịt để ăn. Chỉ cần làm việc chăm chỉ thì mọi thứ đều ổn.

"Ừm." Nếu là trước đây, Chân lão nhị chắc chắn sẽ không cam lòng, nhưng sau những gì đã trải qua, chỉ cần được sống sót là hắn ta đã không còn oán giận gì.

Mùa đông trôi qua, mùa xuân mới lại đến, Kiều gia lại bắt đầu bận rộn với công việc.

Xưởng làm tương đã ra hình ra dạng, nhưng hiện tại chưa có nhiều nhân lực, chủ yếu vẫn là Chân Nguyệt và gia đình tự làm. Khi việc quá nhiều, họ sẽ thuê người trong thôn giúp.

Vụ trồng trọt mùa xuân cũng cần nhiều người, nên họ thuê dân làng giúp, bởi vì trong nhà còn phải lo nhiều việc khác, thực sự không thể tự làm hết.

Kiều Nhị hàng ngày ở huyện thành trông coi sạp, khi mệt thì Kiều Tam sẽ đến thay thế để hắn nghỉ ngơi vài ngày.

Chân Nguyệt thì bận rộn suốt cả ngày. Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn cũng không được hưởng nhàn, vất vả đến nỗi chân không chạm đất.

Buổi tối, trong lúc ăn cơm, cả nhà trò chuyện. Tiền thị oán thán: "Sao ta thấy phúc chưa hưởng được bao nhiêu mà việc thì ngày càng nhiều thế này."

Tiểu A Trọng thường phải đặt sang một bên để Tiền thị làm việc. Trước đây, khi xào ớt cay, Tiểu A Trọng bị sặc, hắt xì liên tục, nên nàng ấy không dám mang theo con, đành để Tiểu Niên trông giúp.

Mạn Châu nói: "Việc nhiều chứng tỏ làm ăn tốt mà."

"Phải, nhưng mệt quá."

Chân Nguyệt đề xuất: "Vậy thì mua thêm vài người làm. Việc ngoài đồng thuê người trong thôn làm, nếu không đủ thì thuê người ở thôn khác."

Kiều Đại Sơn nói: "Giao hết cho người ngoài cũng không ổn. Ta vẫn phải đích thân đi kiểm tra hàng ngày." Ông lo lắng, bởi vì hiện tại việc buôn bán rau và thực phẩm của gia đình rất phát đạt, cần duy trì tốt.

Kiều Trần thị tiếp lời: "Nhà có nhiều việc, không thể đổ hết lên vai ông. Ta cũng sẽ phụ giúp." Dù sao việc trong nhà bà cũng không phải làm, cũng không cần chăm hài tử.

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy thì mua thêm hai, ba người. Người trưởng thành, chủ yếu để hỗ trợ chúng ta làm tương. Tiền thị, sau này muội tập trung vào việc nghiên cứu tương, còn làm tương thì giao cho người khác."

Tiền thị đáp: "Tốt quá!" Hiện tại nàng ấy suốt ngày bận làm tương, lại cong phải nghiên cứu tương, mệt c.h.ế.t đi được.

Chân Nguyệt dặn: "Mùa xuân mưa nhiều, tương đậu nành rất dễ bị mốc, muội xem thử có làm loại tương khác được không."

Tiền thị nói: "Trước đây tẩu bảo thử làm tương mới, muội đã làm xong. Đến lúc đó tẩu xem thử."

"Được. Nếu tốt, bảo Kiều Nhị bán thử xem mọi người có thích không, nếu được thì làm nhiều thêm."

"Được."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận