Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 763

Khi Chân Nguyệt đến cùng Tiền thị và Mạn Châu, một lúc lâu sau Như Họa mới mở cửa ra, tay vịn trâm, ngước nhìn rồi vội vàng cúi đầu: "Bái kiến phu nhân. Nô gia tên là Như Họa."

Vừa liếc qua Chân Nguyệt, Như Họa đã ngẩn người. Phu nhân Kiều Triều là thôn phụ sao? So không giống vậy? Nàng ta thấy trước mắt là một phụ nhân thanh cao, dung nhan đoan chính, vận áo tím nền nã nhưng không kém phần uy nghiêm, ánh mắt vẫn rất có thần, trái ngược với hình ảnh thô thiển mà nàng ta tưởng tượng. Một thoáng e dè dâng lên trong lòng.

Chân Nguyệt đánh giá nàng ta một lượt, rồi bảo: "Đứng dậy đi."

"Đa tạ phu nhân," Chân Nguyệt đi vào phòng, trực tiếp ngồi xuống ghế đầu, Tiền thị cùng Mạn Châu cũng ngồi ở ghế dưới hai bên, Như Họa đứng ở phía trước không dám ngồi xuống, Chân Nguyệt cũng không có khó xử nàng ta,"Ngươi cũng ngồi đi."

"Dạ, đa tạ phu phân" Như Họa nhẹ nhàng đáp, ngồi xuống nửa ghế.

Khi trà được dâng lên, Chân Nguyệt nhấp một ngụm, bắt đầu hỏi thăm: "Nhà ngươi ở đâu?"

Như Họa trong lòng chột dạ, chẳng lẽ Chân Nguyệt muốn mình nói từ thanh lâu đi ra, sau đó làm nhục mình. Nghĩ kỹ, nàng ta đáp: "Nô là người do Hoài Dương Vương ban cho đại nhân."

Chân Nguyệt thản nhiên: "Hoài Dương Vương phái ngươi theo Kiều Đại làm gì?"

Như Họa nhỏ giọng: "Là để phục vụ đại nhân."

Chân Nguyệt gật đầu: "Phục vụ? Nghĩa là như nha hoàn hầu hạ chủ nhân, phải không? Vậy khế bán thân của ngươi đâu?"

Sắc mặt Như Họa hơi đổi, nàng ta vội vàng đáp: "Tiểu nữ là lương dân." Nghĩ bụng chắc Chân Nguyệt không có gan tìm đến Hoài Dương Vương xác minh chuyện này.

Chân Nguyệt gật đầu nhẹ: "Lương dân sao? Ngươi biết làm gì?"

Như Họa lo lắng nghĩ liệu phu nhân có đang ám chỉ đến trồng trọt. Tiền thị vội nói: "Đại tẩu, lúc trước muội đã hỏi nàng ta, nàng ta bảo biết viết chữ vẽ tranh."

Chân Nguyệt điềm đạm đáp: "Hiện tại huyện Thương Quận không thiếu người viết chữ vẽ tranh."

Như Họa hấp tấp nói thêm: "Tiểu nữ còn biết thêu thùa."

Chân Nguyệt suy nghĩ một chút: "Thêu thùa cũng tốt." Như Họa mừng thầm, nghĩ rằng Chân Nguyệt sẽ giao cho nàng ta may y phục cho Kiều Triều. Nhưng Chân Nguyệt quay sang bảo Mạn Châu: "Tam đệ muội, không lâu nữa trời trở lạnh, vốn dĩ ta định nhờ muội tổ chức may áo bông cho quân lính. Nay để nàng ta tham gia, cùng làm áo cho quân."

Mạn Châu đáp lời: "Dạ, đại tẩu."

Chân Nguyệt đứng dậy: "Vậy cứ thế đi. Ta có việc khác, xin cáo từ." Như Họa nghe vậy, không khỏi bối rối, vội lên tiếng: "Phu nhân, ta được ban đến là để phục vụ đại nhân."

Chân Nguyệt quay lại nhìn nàng ta thản nhiên đáp: "Muốn mất mạng thì cứ làm." Nói xong nàng đi thẳng, Tiền thị và Mạn Châu cũng nối gót theo sau. Trước khi rời đi, Mạn Châu còn bảo: "Lát nữa ta sẽ gọi ngươi đến nhận việc."

Như Họa nhìn bóng ba người khuất xa, không khỏi ngồi phịch xuống ghế, lòng run rẩy. Ánh mắt sắc lạnh và quyền uy của Chân Nguyệt khác xa với lời đồn đại về một nông phụ.

Phải chăng vị Kiều phu nhân này không phải là một phụ nhân tầm thường mà rõ rành là người nắm quyền lực, nàng ta giống như một con kiến cho Chân Nguyệt mặc sức điều khiển.

Kiều Triều tỉnh lại nghe nói Chân Nguyệt đã đi gặp nữ nhân kia, lòng hắn có chút lo lắng, liền hỏi: "Nàng có nói gì thêm không?"

Chân Nguyệt liếc hắn một cái: "Có thể nói gì thêm nữa chứ?"

Kiều Triều đáp: "Ta còn một chuyện quên kể với nàng. Lúc đó, Hoài Dương Vương mời ta đến tửu lầu uống rượu, nữ nhân kia vốn xuất thân từ đó. Ta giả vờ uống say, để nàng ta dìu vào phòng nghỉ, khi nàng ta định cởi áo ta ra thì đã bị ta đánh ngất. Sau đó ta đặt nàng ta nằm trên giường, còn ta đứng dựa vào tường nghe lén cuộc trò chuyện của Hoài Dương Vương và thuộc hạ."

Kiều Triều giơ tay lên, thề: "Ngoài việc giả say để nàng ta dìu, ta không hề chạm vào nàng ta. Trên đường về cũng không gặp lại nàng ta, ta xin thề."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận