Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 417

Chân Nguyệt không nản lòng, tiếp tục b.ắ.n mũi tên thứ hai. Lần này mũi tên trúng tấm ván, nhưng vẫn không phải ở chính giữa mà ở mép ngoài.

Thấy vậy, Kiều Triều mới lên tiếng: "Chân của nàng có thể tách ra một chút nữa."

Chân Nguyệt nghe thấy liền quay lại: "Huynh về rồi à?"

Kiều Triều đáp: "Ừ, ta mua được hai thang thuốc cảm nắng."

Chân Nguyệt nói: "Không sao, mua được thuốc là tốt rồi. Tình hình ở huyện thành thế nào?"

Kiều Triều lắc đầu: "Chẳng ra gì, không khí ảm đạm lắm. Nhiều cửa hàng đóng cửa, số lượng ăn mày cũng tăng lên."

Chân Nguyệt đã đoán trước điều này, bởi trước đây khi có nạn châu chấu, số ăn mày cũng nhiều lên. Nhưng lần đó, ăn mày là từ nơi khác đến, còn bây giờ có lẽ là người bản địa.

Kiều Triều đến bên cạnh Chân Nguyệt: "Không nói chuyện này nữa, để ta chỉ cho nàng cách b.ắ.n tên. Tay đặt thế này, vai mở ra một chút, chân không nên khép quá, đúng rồi, tư thế như thế này. Nhìn về phía trước, kéo cung..."

Chân Nguyệt tập trung nhìn thẳng vào tâm điểm tấm ván, theo lời Kiều Triều hô: "Buông tay được rồi." Chân Nguyệt buông lỏng tay, mũi tên bay trúng tấm ván, lệch chút khỏi trung tâm, nhưng vẫn khá tốt.

Chân Nguyệt rất vui nên định quay đầu lại cảm ơn Kiều Triều, nhưng vì hắn đứng ngay phía sau, nên môi nàng chạm vào cằm hắn, khiến cả hai người đều sững lại.

Kiều Triều chớp mắt rồi cầm lấy một mũi tên bên cạnh: "Chúng ta thử lại lần nữa nhé?"

Chân Nguyệt ngượng ngùng đáp: "À, à, a."

Kiều Triều từ phía sau nhẹ nhàng cầm tay Chân Nguyệt, chỉ dạy nàng cách b.ắ.n cung. Lần này, mũi tên trúng giữa hồng tâm, khiến Chân Nguyệt cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong. Bất ngờ, Kiều Triều trêu: "Nàng không quay lại nhìn ta sao?"

Chân Nguyệt ngơ ngác: "Hả?"

Chưa kịp hiểu ý, nàng quay đầu lại thì Kiều Triều đã cố ý cúi xuống, khiến môi nàng chạm vào khóe miệng của hắn. Kiều Triều khẽ cử động, làm cho đôi môi hai người vô tình cọ xát vào nhau.

Mặt Chân Nguyệt lập tức đỏ bừng. Nàng vội vàng nhìn quanh, thấy bọn Tiểu Hoa và những người khác không chú ý. Tiền thị và Mạn Châu đang ngồi dưới mái hiên thêu thùa, dường như chẳng ai để ý đến chuyện này.

Chân Nguyệt giẫm nhẹ lên chân Kiều Triều, giọng thấp lại: "Huynh cố ý."

Kiều Triều không nhịn được bật cười: "Khụ khụ, ta dạy nàng b.ắ.n cung, chẳng lẽ không đáng được chút khen thưởng sao? Hơn nữa, chúng ta là phu thê mà, có gì phải ngại?"

Chân Nguyệt nhắc nhở: "Giữa ban ngày ban mặt, kiềm chế một chút."

Kiều Triều trêu lại: "Vậy là trong phòng thì có thể tùy ý sao?"

Chân Nguyệt rút tay ra khỏi vòng tay hắn, cúi xuống nhặt mũi tên rơi dưới đất: "Ta chưa nói thế."

Kiều Triều cười: "Chúng ta tiếp tục thôi. Lát nữa ta sẽ đi tìm vật liệu để làm cho nàng một bộ cung mới."

Chân Nguyệt nhìn những mũi tên hơi bị mòn: "Những mũi tên này có vẻ hỏng nhanh quá."

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, sau này ta sẽ làm thêm nhiều mũi tên mới."

Trong lúc hai người đang luyện tập, Tiền thị và Mạn Châu thỉnh thoảng liếc nhìn, trò chuyện nhỏ to. Mạn Châu có chút ngưỡng mộ: "Đại ca và đại tẩu tình cảm thật tốt."

Tiền thị cười: "Ta thấy muội với tam đệ cũng đâu kém. Hắn hay qua giúp nhà muội làm việc lắm mà." Nàng ấy nhớ lại, ngày xưa nàng ấy và Kiều Nhị đâu có được sự chăm sóc thế này. Ngày ấy, vừa mới có một người giới thiệu, nàng ấy thấy có thể nhanh chóng gả về nhà Kiều.

Khi đó Kiều gia rất nghèo, nhưng nàng ấy vẫn gả vì chẳng quan tâm đến những thứ khác, chủ yếu là vì Kiều Nhị tuấn tú nhất trong những người nàng ấy từng gặp.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận