Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 510

Kiều Tam đáp: "Sông không có nước từ lâu, cá chắc cũng c.h.ế.t hết rồi. Bây giờ mà đi xa như vậy, đệ lo nhị ca gặp nguy hiểm." Nhị ca dù sao cũng không lợi hại bằng đại ca.

Kiều Nhị thở dài: "Không biết đại ca ra sao. Trước kia thỉnh thoảng còn có thư gửi về, giờ sao chẳng thấy gì nữa?"

Kiều Tam liếc nhìn Chân Nguyệt đang đứng không xa, liền nhắc: "Nói nhỏ chút đi. Nếu đại tẩu nghe rồi khóc thì sao? Nương dạo này cũng hay khóc, bà sợ Tiểu A Sơ còn nhỏ mà đã mất cha."

Tiểu A Sơ hiện tại là tôn tử đầu tiên và duy nhất của gia đình, mà đại ca lại không rõ sống c.h.ế.t thế nào. Hai lão nhân trong nhà đều đặt hết tình thương vào thằng bé.

Lúc này, Chân Nguyệt đang gieo hạt giống, chủ yếu là củ cải và rau hẹ - những loại chịu lạnh tốt. Còn các loại cây trồng như lúa, ngô thì phải chờ đến mùa xuân mới có thể gieo.

Vừa gieo được hơn nửa, bỗng nhiên có một trận gió lạnh quét qua. Trong gió mang theo hơi nước, vừa nhìn đã biết trời sắp mưa.

"Chúng ta về thôi, trời sắp mưa rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trời lạnh thế này mà bị ướt sẽ rất dễ sinh bệnh.

Suốt mùa đông, mọi người trong Kiều gia đều bận rộn việc cày cấy ở Háo Tử Sơn. Khi đến lúc thu hoạch củ cải, vào một buổi tối, cả nhà quây quần ăn củ cải tươi, khiến ai nấy đều cảm giác như cuộc sống đã trở lại như trước kia.

Tiền thị lau nước mắt, xúc động nói: "Khó khăn quá! Cuối cùng cũng được ăn củ cải, cảm giác như củ cải nhà mình có thể ăn suốt đời!"

Mùa đông này trong thôn vẫn có người qua đời, nhưng không còn nhiều như trước. Phần lớn là do bệnh tật, không phải đói chết. Những người trước đó đã chịu khổ, đến mùa đông làm bệnh tật phát ra, lại không có đại phu và thuốc men, dẫn đến nhiều người bệnh mà qua đời.

Có lần Chân Nguyệt bị cảm lạnh, cả nhà như đối diện với kẻ địch. Tất cả củ gừng còn sót lại đều được mang ra nấu nước cho nàng uống. Trong suốt hai ngày, Chân Nguyệt phải nằm nhà nghỉ ngơi, không ai để nàng động tay động chân vào bất cứ việc gì.

Tiền thị nấu cơm còn mang tận giường cho Chân Nguyệt: "Đại tẩu, mau chóng khỏe lại đi. Lòng muội cứ lo lắng không yên, chỉ sợ tẩu có chuyện gì."

Nếu Chân Nguyệt xảy ra chuyện gì, Tiền thị cảm thấy gia đình họ sẽ rơi vào cảnh tai họa lại ập đến như trước, cả nhà có thể sẽ tan nát như những gia đình khác.

Chân Nguyệt: "Ta đỡ nhiều rồi, chỉ cảm lạnh chút thôi, không phải chuyện lớn."

Tiền thị thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi. Tẩu không biết Tiểu A Sơ lo lắng thế nào đâu, gần đây nó không nói nhiều, chỉ sợ tẩu gặp chuyện gì thôi."

Gần đây, Tiểu A Sơ tỏ ra rất hiểu chuyện. Bé còn giúp Tiền thị lấy củi nhóm lửa, không còn ra ngoài chơi như trước mà chỉ ngoan ngoãn ở nhà.

Chân Nguyệt xoa đầu Tiểu A Sơ, dịu dàng nói: "Nương không sao đâu."

Tiểu A Sơ không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cánh tay nương. Dù còn nhỏ, nhưng bé đã hiểu nhiều điều. Bé biết rằng cha không ở nhà, nên mình phải chăm sóc nương.

Bé cũng biết rằng nương của Cẩu Thạch đã bệnh c.h.ế.t và sẽ không bao giờ quay về. Bé sợ nương cũng sẽ bỏ bé đi mãi mãi như thế.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Chân Nguyệt khỏe lại. Tiểu A Sơ muốn theo nương ra ngoài, nhưng Chân Nguyệt từ chối: "Con ở nhà với nhị thẩm, giúp thẩm một số việc nhỏ. Nương phải ra ruộng xem thế nào, con hiểu không?"

Đôi mắt Tiểu A Sơ đỏ hoe, nhưng bé vẫn gật đầu, khẽ nói: "Con, con biết rồi, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà." Vừa nói bé vừa lau nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận