Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 389

Chân Nguyệt cho Tiểu A Sơ l.i.ế.m thêm hai lần, rồi cắn thử một miếng, quả nhiên vẫn chua, nhưng nhờ đường bọc ngoài, vị chua được trung hòa, nên vẫn ăn được. Trước đó, nàng không thể nào ăn hết một quả sơn tra mà không nhăn mặt vì quá chua.

Tiểu A Sơ vẫn muốn ăn thêm, nhưng Chân Nguyệt lắc đầu: "Đủ rồi, nương sẽ làm cho con món khác."

Nàng đong hai nắm gạo vào nồi, đun thành cháo, rồi thêm trứng gà và củ mài nghiền nhỏ vào, nấu chín cùng gia vị. Khi cháo nguội bớt, nàng múc ra bát và bắt đầu đút cho Tiểu A Sơ ăn. Tiểu hài tử ăn ngon lành, miệng há to đợi từng thìa cháo tiếp theo.

Bên kia, tỷ muội Tiểu Hoa cũng thưởng thức đường hồ lô rất vui vẻ. Chân Nguyệt dặn dò: "Nhớ súc miệng sau khi ăn xong, kẻo sâu răng đấy."

"Dạ, đại bá mẫu!" Bọn trẻ đồng thanh đáp.

Lúc này, Kiều Triều vừa về, trên lưng vác một cái sọt lớn, trong đó có một con gà rừng, ít nấm và một con cá. Hắn cất giọng: "Ta về rồi."

Chân Nguyệt nhìn hắn, nhưng tay vẫn đang bận đút cháo cho Tiểu A Sơ: "Trong phòng khách có đường hồ lô, huynh đi ăn thử xem."

Kiều Triều đặt sọt xuống, rửa tay sạch sẽ, rồi tiến vào phòng khách, tò mò hỏi: "Đường hồ lô là món gì vậy?"

Hắn nhìn thấy quả sơn tra bọc đường, liền cầm lên ăn thử. Vừa cắn một miếng, hắn nhăn mặt vì vị chua: "Chua quá!"

Tiền thị bật cười: "Đại ca làm quá, đâu có chua đến thế."

Tiền thị cảm thấy ăn rất ngon, nàng ấy ăn hết xiên đường hồ lô của mình, vẫn thấy chưa đủ, nên định khi Kiều Nhị về sẽ xin thêm một một miếng nữa.

Kiều Triều cảm thấy quả thực quá chua, ăn xong một quả liền không muốn ăn tiếp. Hắn đưa lại cho Chân Nguyệt, hơi ngượng ngùng nói: "Ta ăn không hết, chua quá."

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn, rồi thản nhiên nhận lấy và ăn hết phần còn lại. May mà chỉ có hai, ba quả nhỏ, nên cũng không quá nhiều.

 

Dù chua, nhưng nàng vẫn thấy ăn được. Kiều Triều nhìn Chân Nguyệt đút cháo cho Tiểu A Sơ và tò mò hỏi: "Đây là món gì, ta có thể ăn không?"

Chân Nguyệt thấy mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, bảo: "Huynh lau mồ hôi trước đi. Trong nồi còn một bát, huynh đi ăn đi, ta nấu cho Tiểu A Sơ đấy."

"Được." Kiều Triều ra lấy bát cháo, rồi quét hết sạch. Dù là đồ ăn cho nhi tử, nhưng hắn vẫn thấy khá ngon.

Tiểu A Sơ ăn xong bát cháo, vỗ vỗ bụng ra hiệu rằng mình đã no. Chân Nguyệt bảo bé đi chơi với bọn Tiểu Hoa.

Trịnh nương tử dọn dẹp đồ đạc mà Kiều Triều mang về, một lúc sau đã chuẩn bị xong để tối có thể nấu cơm. Kiều Nhị và Kiều Tam cũng đã trở về sau một chuyến giao đồ ăn lên huyện. Kiều Nhị còn chưa kịp nói gì đã được Tiền thị đưa cho một xiên đường hồ lô: "Mau ăn đi, đại tẩu làm đấy."

Kiều Nhị cắn một miếng, lập tức nhăn mặt vì quá chua. Tiền thị thấy vậy cười trêu: "Huynh không ăn được à? Nếu không ăn được thì để ta ăn."

Kiều Nhị vội nhường: "Nàng ăn đi, ta không ăn nữa."

Tiền thị hớn hở ăn hết, nàng ấy cảm thấy rất ngon, không thấy chua chút nào.

Lúc này Kiều Nhị mới lấy tiền ra đưa cho Chân Nguyệt: "Đại tẩu, hôm nay Thiết Sinh huynh đệ hỏi nhà mình còn tương ớt không, hắn muốn mua. Nhưng nhà ta hết rồi. Đệ bảo là đang làm tương mới, khi nào xong sẽ mang cho hắn một lọ. Như vậy có được không?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Không vấn đề gì."

"Vậy thì tốt." Kiều Nhị thở phào nhẹ nhõm.

Mạn Châu cũng đưa cho Kiều Tam một xiên đường hồ lô, nhưng Kiều Tam chỉ ăn một quả rồi nói: "Nàng ăn đi, ta ăn không hết."

Mạn Châu cười, sau đó đưa xiên còn lại cho Tiểu Niên: "Tiểu Niên ăn đi."

Tiểu Niên thích thú nhận lấy: "Cảm ơn tam thẩm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận