Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 358

Thê tử Tiền Kim Bảo nói: "Con chỉ là lấy cái áo của Tiểu Niên mặc lên người nhi tử của con một chút thôi mà tỷ phu liền tức giận. Con không hiểu sao lại nổi giận, chẳng phải chỉ là một cái áo thôi sao? Tiểu Niên là nữ hài, không biết mặc đẹp như vậy để làm gì?"

Tiền Kim Bảo chen vào: "Đúng rồi! Cởi ra hết cho nhi tử ta mặc cũng được."

Tiền Giang thị nói: "Thôi kệ, đỡ phải ở lại đây ăn cơm lãng phí lương thực, khỏi cần đáp lễ."

Dù sao bà ta cũng đã lấy được một lượng bạc, thế là đủ rồi.

Bên kia, Kiều Nhị đưa Tiền thị trở về nhà, nói: "Năm sau chúng ta cũng làm như đại tẩu, ta mang chút đồ qua là được, không cần phải về nhà mẹ đẻ nàng nữa."

Tiền thị hơi do dự: "Vẫn là bụng ta không biết cố gắng!"

Kiều Nhị nói: "Nàng nói vậy làm gì! Tiểu Niên chẳng phải con chúng ta sao? Con bé ngoan ngoãn, còn biết giúp nàng làm việc, có gì không hài lòng? Hơn nữa, chúng ta còn trẻ, nàng đâu phải không thể sinh con."

Tiền thị thở dài: "Ta biết, nhưng lòng vẫn có chút tiếc nuối." Nàng ấy vuốt đầu Tiểu Niên,"Giá như con là nam hài thì tốt."

Nghe vậy, Kiều Nhị lập tức nổi giận: "Nàng nói vậy trước mặt Tiểu Niên làm gì? Con bé sẽ nghĩ sao? Nữ hài thì không tốt à? Hoa nở trước rồi mới kết trái, sau này Tiểu Niên có thể giúp chăm đệ đệ nữa."

Tiểu Niên nghe nương nói vậy, liền nắm chặt chiếc áo, thầm nghĩ: Nếu ta là nam hài thì tốt biết mấy, nương sẽ không còn nhắc đến việc muốn đệ đệ nữa. Tiểu Niên cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe.

Kiều Nhị quay sang hỏi: "Vừa rồi nương nàng lấy bao nhiêu tiền?"

 

Tiền thị hơi lúng túng: "Không, không nhiều lắm."

Kiều Nhị hỏi tiếp: "Không nhiều lắm là bao nhiêu? Ta nhớ hôm nay nàng không mang nhiều bạc lắm, đừng nói là đưa hết rồi nhé?"

Tiền thị im lặng, không phải nàng ấy đưa, mà là nương nàng ấy lấy.

Kiều Nhị thấy thái độ của thê tử liền hiểu ra, giọng hắn to hơn: "Rốt cuộc là bao nhiêu? Nàng thật sự đưa hết à?"

Tiền thị: "Chỉ một lượng thôi mà, huynh la lối cái gì? Chẳng phải chỉ một lượng thôi sao?"

Kiều Nhị vò đầu: "Ta không la! Nhưng một lượng bạc cũng là nhiều lắm rồi. Nàng quên nhà chúng ta cần tích góp tiền để xây nhà lớn sao? Mấy ngày nữa tam đệ cưới thê tử, còn phải tốn thêm tiền nữa. Nàng nói muốn sinh nhi tử, nhưng nếu có con rồi thì cũng không biết sẽ ở đâu."

"Một lượng bạc, lúc trước chúng ta mỗi lần đi đưa rau quả còn không được một lượng, một lượng còn cần phải bán bao nhiêu rau quả! Nếu nương nàng và đệ đệ nàng là người tốt thì ta không nói, năm lượng bạc ta cũng không tiếc, có thể giúp thì ta giúp. Nhưng nàng nhìn xem, chúng ta về mà chẳng có lấy một món quà đáp lễ, đệ đệ nàng cùng đệ muội nàng còn muốn giành áo của Tiểu Niên." Kiều Nhị vẫn tức giận.

Tiền thị cảm thấy áy náy,"Ta xin lỗi. Ta không đưa, nương ta lấy, huynh cũng biết bà ấy mà đã muốn lấy thì ai cản được. Lúc ta chưa phải ứng lại thì bà ấy đã nói sẽ mua đậu hũ về nấu cơm cho chúng ta ăn."

Kiều Nhị nói: "... Lấy một lượng bạc rồi mua mấy văn tiền đậu hũ mời chúng ta ăn... Sang năm ta sẽ tự đi tặng đồ, nàng không cần về nữa, Tiểu Niên cũng không cần, kẻo lại bị đệ đệ nàng giành mất đồ."

Tiền thị đáp: "Đến lúc đó rồi nói sau."

Không lâu sau, hai người về tới nhà. Vì không có mang quà đáp lễ, Tiền thị cũng không dám đối diện với Kiều Trần thị, nhất là sau khi biết Kiều Triều mang quà về, nàng ấy lại càng không dám nhìn mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận