Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 398

Kiều Triều ngạc nhiên: "Thật sự có tác dụng sao? Ta nghĩ chuẩn bị lưới và bắt châu chấu rồi đem thiêu mới là cách hay."

Kiếp trước, Kiều Triều đã nghe về nạn châu chấu, nhưng khi đó hắn chỉ tham gia các cuộc thảo luận, không trực tiếp trải qua như bây giờ. Khi ấy, các quan viên chủ yếu chỉ huy binh lính bắt châu chấu rồi đốt.

Chân Nguyệt gật đầu: "Đúng là bắt châu chấu cũng là cách. Ngày mai, nhị đệ sẽ đi cùng huynh mua thêm lưới đánh cá. Nhưng dù sao nuôi gà vịt cũng là việc tốt, nếu châu chấu không đến, gà vịt vẫn có thể bán được."

Kiều Triều đồng ý: "Cũng phải. Thật ra, còn một cách khác là dùng dầu đốt. Nhưng cách này có thể thiêu rụi cả hoa màu..."

Chân Nguyệt thở dài: "Chúng ta cứ chuẩn bị trước đã. Ngày mai đi mua đồ rồi về tính tiếp. Bây giờ huynh rửa mặt nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt rồi."

Kiều Triều thực sự đã mệt, sáng xuống ruộng làm việc, chiều lại phải đi huyện thành, cả ngày không ngơi nghỉ. Hắn dựa đầu vào vai Chân Nguyệt, than thở: "Nếu châu chấu đến và ăn sạch mọi thứ thì sao đây?"

Kiếp trước, hắn chỉ nghe về nạn châu chấu và những thiên tai khác, nhưng bây giờ, sau hơn một năm sống đời nông dân, hắn mới hiểu rõ nỗi vất vả của người nông dân. Một trận mưa lớn cũng đủ khiến Kiều Đại Sơn lo lắng, sợ hoa màu không kịp lớn. Còn những người khác trong làng, họ chỉ sống dựa vào bầu trời để ăn cơm, không có gì đảm bảo. Một năm trồng trọt vất vả có thể tan thành mây khói chỉ vì thời tiết không thuận. Hơn nữa, đợt mộ binh lúc trước, có một số nhà có một người nam nhân cũng không có, thế thì càng là khó sống.

Nhìn lại Kiều gia, cuộc sống hiện giờ tốt hơn rất nhiều, nhưng những gia đình khác thì khó khăn hơn rất nhiều. Kiều Triều nhớ lại khi hắn mới về Kiều gia, họ ăn uống không đủ no, chỉ có dưa muối qua ngày. Bây giờ, dưa muối đã trải qua cải tiến và trở thành món ngon, còn dưa muối cũ thì để cho lợn ăn.

Chân Nguyệt vuốt nhẹ đầu Kiều Triều, nói: "Có thể làm sao bây giờ? Nhà mình còn nhiều lương thực, nếu cần thì ăn ít lại một chút, nhưng chắc chắn không c.h.ế.t đói."

Kiều Triều cảm kích nhìn nàng: "May mà có nàng. Nếu không có nàng, ta chắc sẽ còn khổ hơn."

Chân Nguyệt an ủi: "Đừng lo. Chỉ cần gia đình chúng ta ở bên nhau, mọi chuyện đều có thể vượt qua."

Kiều Triều ánh mắt dịu lại" Đúng vậy". Hắn nhìn Tiểu A Sơ đang chơi đùa trên giường, nói khẽ: "Ta sẽ bảo vệ cả nhà, không để các nàng gặp chuyện gì đâu."

Chân Nguyệt cười: "Thôi, đi tắm rửa rồi nghỉ đi."

"Ừ," Kiều Triều đáp.

 

Không bao lâu, đèn trong phòng đã tắt, Chân Nguyệt vỗ nhẹ lưng Tiểu A Sơ, hát ru một bài ca không rõ lời.

Khi Tiểu A Sơ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, Kiều Triều nắm lấy tay Chân Nguyệt, hỏi: "Vừa rồi nàng hát bài gì thế?"

Chân Nguyệt: "Ta cũng không rõ, chỉ là ngẫu hứng mà hừ thôi." Ở kiếp trước, nàng chỉ tình cờ nghe người khác hát và ghi nhớ lại. Thời đại đó, mọi người phải vật lộn để sinh tồn, nào ai có thời gian nghĩ đến văn hóa hay giải trí. Chuyện sống còn còn chưa chắc chắn, thì giải trí lại càng xa vời.

Kiều Triều cảm thán: "Nghe thật dễ chịu."

Chân Nguyệt khẽ nhắc: "Được rồi, ngủ thôi."

Kiều Triều nói lời đầy dụ dỗ: "Ta đã vất vả cả ngày, nàng không định thưởng cho ta sao?"

Chân Nguyệt không hiểu: "?"

Kiều Triều cười: "Ta muốn một cái hôn."

Chân Nguyệt: "... Tự huynh làm đi." Chính mình động thủ cơm no áo ấm, làm gì có người mỗi lần đều trước tiên nói với người ta?

Kiều Triều không bỏ lỡ cơ hội: "Vậy để ta tự làm."

Kiều Triều cúi xuống hôn nàng. Nụ hôn kéo dài, rồi cơ thể Kiều Triều dần trở nên nóng hơn. Hắn áp sát vào Chân Nguyệt, khiến nàng hơi thở gấp. Nhận ra động tác của hắn, Chân Nguyệt bất ngờ hỏi: "Hôm nay vậy mà huynh không ra sao?"

Không xong, lỡ nói ra lời nói trong lòng rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận