Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 575

Khi xuống tới chân núi, các nhà trong thôn đều cầm ô ra đứng xem. Người Kiều gia cũng vậy. Kiều Trần thị cõng Tiểu A Sơ, che ô đi ra, vừa thấy Chân Nguyệt, Tiểu A Sơ liền tụt xuống, chạy ngay tới bên nàng: "Nương!"

Kiều Trần thị vội gọi với theo: "Tiểu tổ tông của ta, cầm ô mà đi chứ!"

Chân Nguyệt ướt đẫm, không dám ôm con: "Tiểu A Sơ, con về với bà trước đi, nương ướt hết rồi."

Khi mọi người nhìn thấy con hổ, ai nấy đều vừa kinh ngạc vừa phấn khởi. Trong thôn trước đây từng g.i.ế.c được một con hổ, hình như là do Kiều Đại của Kiều gia giết. Không ngờ mấy năm sau, Chân thị – tức phụ Kiều Triều – lại phát hiện ra con hổ. Phải chăng Kiều gia có duyên với lão hổ?

Vì trời mưa lớn, con hổ trước mắt được đặt tạm trong một căn nhà hoang của thôn, đợi đến khi mưa tạnh thì mọi người sẽ bàn cách xử lý tiếp.

Chân Nguyệt về tới nhà, Tiền thị đã chuẩn bị sẵn nước ấm, nàng ấy hỏi: "Đại tẩu có sao không? Con hổ kia lớn lắm phải không?"

Kiều Trần thị đáp: "Rất lớn, vì trời mưa nên lông nó ướt đẫm, bẩn thỉu, nhưng vẫn thấy rõ là màu trắng, trên mình còn nhiều vết máu."

Tiền thị gật gù: "Đại tẩu phát hiện con hổ này, nhà mình chắc chắn sẽ được chia phần."

Kiều Trần thị nói thêm: "Nhưng chưa biết trưởng thôn định xử lý thế nào, có khi phải báo lên quan phủ như lần trước."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nếu báo lên quan phủ, chắc sẽ có tiền thưởng."

Lúc Kiều Nhị và Kiều Tam về đến nhà, nghe chuyện Chân Nguyệt phát hiện ra con hổ và mọi người trong thôn đã kéo nó xuống núi, cả hai đều kinh ngạc.

"Kia, con hổ c.h.ế.t thế nào? Ai g.i.ế.c nó?"

Mạn Châu giải thích: "Con hổ rơi xuống hố bẫy, được đại tẩu phát hiện ra. Tẩu ấy b.ắ.n mấy mũi tên, rồi gọi thôn dân đến, khi họ đến thì con hổ vẫn chưa hoàn toàn chết, mọi người bổ thêm vài nhát dao. Khi nó c.h.ế.t hẳn thì mới đưa về thôn."

Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp thôn, ai cũng biết và bàn tán xôn xao.

Kiều Nhị và Kiều Tam thay quần áo xong còn ra nhìn con hổ. Quả thật là con hổ rất lớn. Kiều Nhị cảm thán: "May mà con hổ rơi vào hố bẫy, nếu không, đại tẩu chắc đã gặp chuyện rồi."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không khỏi run sợ khi nghĩ lại.

Lúc này, Chân Nguyệt đã thay quần áo, tắm bằng nước ấm và uống canh gừng, nhưng nàng bắt đầu thấy người rét run. Đến khi đi ngủ, cơ thể nàng run lên, biết mình đã bị sốt, nên nàng gọi Tiểu A Sơ dậy: "Con sang ngủ với nãi nãi đi, nương bị ốm rồi."

Tiểu A Sơ dù còn ngái ngủ nhưng vẫn nhận ra nương mình không khỏe. Tiểu hài tử bắt chước người lớn, đưa tay lên trán Chân Nguyệt kiểm tra, sau đó leo xuống giường, chạy ra ngoài gõ cửa phòng Kiều Nhị.

Trong phòng, Tiền thị nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy tiếng gọi của Tiểu A Sơ liền đẩy Kiều Nhị: "Hình như là Tiểu A Sơ, huynh ra xem sao."

Kiều Nhị còn mơ màng, nhưng cũng nghe tiếng gõ cửa nên đứng dậy mở. Vừa mở cửa, bé đã hô lớn: "Nhị thúc, nương bị nóng rồi!" Bé còn sờ sờ trán mình để diễn tả.

Kiều Nhị giật mình: "Cái gì? Đại tẩu bị sốt à?"

Hắn vội gọi Tiền thị dậy đi xem, còn mình thì chạy đi tìm Kiều Trần thị để hỏi có thuốc không.

Động tĩnh bên ngoài lớn, Chung Mạn Châu vốn đang mang thai nên ngủ không sâu, cũng nghe thấy. Nàng ấy gọi Kiều Tam: "Tam ca, huynh ra xem bên ngoài có chuyện gì, ta nghe có nhiều tiếng động."

Kiều Tam mơ màng bước ra ngoài, thấy Tiền thị đang chạy tới chạy lui. Hắn hỏi: "Nhị tẩu, có chuyện gì vậy?"

Tiền thị đáp vội: "Đại tẩu bị sốt!"

"A?!"

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận