Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 821

Kiều Triều vẫn dè dặt với Nam Dương vương. Gần đây, hắn nhận được tin Nam Dương vương đã âm thầm gửi thông điệp cho Trấn Bắc vương. Dù chưa rõ nội dung, nhưng Kiều Triều nghi ngờ nếu cả hai âm mưu chia đôi lãnh địa của Trần Trung vương, rất có thể một ngày nào đó họ sẽ quay lại giáp công bờ cõi của mình. Hiện tại, lãnh thổ của Kiều Triều nằm giữa Trấn Bắc vương ở phía bắc và Nam Dương vương ở phía nam, nên nếu phải đối phó với cả hai, chiến cuộc sẽ vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên, trong đầu hắn đã có một kế hoạch...

Lần này, khi Kiều Triều chuẩn bị rời đi, Chân Nguyệt đích thân sắp xếp đồ đạc cho phu quân. Bao năm nay, nàng không biết đã chuẩn bị hành lý cho Kiều Triều bao nhiêu lần. Ban đầu, nàng để hắn tự làm, nhưng rồi không hiểu sao lại cảm thấy muốn tự tay mình chuẩn bị. Có lẽ bởi lẽ nếu không may đây là lần gặp mặt cuối cùng, thì nàng muốn làm một việc gì đó cho hắn. Thế nhưng, Kiều Triều dường như vẫn chưa đến số, hết lần này đến lần khác trở về an toàn.

Chân Nguyệt đặt thêm một lá bùa bình an mới vào trong áo của phu quân, rồi trao hành lý cho hắn,"Bình an trở về a."

Kiều Triều nhận lấy đồ, ôm nàng một lần, rồi rời đi không ngoái đầu lại, sợ rằng chỉ cần quay đầu nhìn lại là không nỡ bước tiếp. Có lần, hắn đã từng nghĩ hay là để Chân Nguyệt cùng đi tiền tuyến, nàng hoàn toàn có đủ khả năng. Nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ lại: A Nguyệt vốn đã chịu nhiều vất vả, vì lẽ gì nàng phải gánh thêm hiểm nguy? Nếu một ngày hắn thất bại, thì nàng vẫn có cơ hội trốn thoát, còn nếu ở tiền tuyến, đường rút lui sẽ càng thêm khó khăn.

Cuối cùng, Kiều Triều vẫn quyết định chỉ đi mình một mình.

A Sơ cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Đây là lần đầu tiên kể từ khi thành thân mà hắn và Mộ Khanh Thơ phải chia xa. Nữ tử trẻ tuổi lại còn thiếu kinh nghiệm, nên cứ nghe tin trượng phu ra trận là rưng rưng nước mắt. Cả đoạn đường, Mộ Khanh Thơ đi tiễn A Sơ đến tận cổng thành, rồi lặng lẽ trở về. Nhìn quanh mới biết chỉ có nàng ấy là đưa tiễn đến tận ngoài thành, trong khi mọi người trong Kiều gia chỉ tiễn đến cửa nhà.

Riêng bà bà của nàng, Chân Nguyệt thì không hề xuất hiện, vẫn ở lại hậu viện như thường. Mộ Khanh Thơ nghĩ rằng bà bà quả thật rất bình tĩnh, chắc hẳn người đã có niềm tin rằng công công sẽ trở về bình an.

A Trọng cũng mong được cùng A Sơ ra trận, nhưng vì chưa thành thân, Tiền thị đã kiên quyết ngăn cản. Ba tháng nữa là đến ngày thành thân của A Trọng, mà với Tiền thị, dù thế nào cũng phải để nhi tử lấy thê tử sinh hài tử rồi mới tính đến chuyện lên đường hành quân.

Tiền thị cũng sỡ hãi.

Tiền thị biết rằng bản thân mình không thể nào giống như đại tẩu mà nhìn mọi việc không lo lắng, nhẹ nhõm. Nàng ấy không bao giờ muốn nhi tử mình phải ra chiến trường. Nếu chẳng may có điều bất trắc, nhi tử nàng ấy còn chưa thành thân, chưa sinh hài tử, không để lại hậu duệ, vậy sau này biết phải làm sao?

Giờ đây, đại ca đã là Vương gia, dẫu sao nhị phòng bọn họ đi theo cũng có thể có phần hưởng lợi, cho nên nàng ấy càng nghĩ đến chuyện A Sơ tuy đã thành thân nhưng vẫn chưa có hài tử. Nếu chẳng may A Sơ không có, Tiền thị thực sự nghĩ đến việc để A Trọng của nhà mình nối dõi cho đại tẩu.

Dĩ nhiên, nàng ấy vẫn mong A Sơ bình an vô sự, chỉ là đề phòng lỡ có chuyện không may.

Sau khi Kiều Triều dẫn người đi, mọi việc dường như trở nên yên tĩnh hẳn. Hiện tại, công việc của Chân Nguyệt mỗi ngày cũng không nhiều, thỉnh thoảng chỉ là đến xem qua xưởng vũ khí. Những người dưới quyền nàng đã trở nên thành thục, không cần nàng phải đích thân theo dõi từng chút một.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận