Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 360

Chân Nguyệt kể lại sự việc, Kiều Triều liền nói: "Lần sau nếu cha nương cháu còn nói như thế, cứ bảo với bá phụ, ta sẽ đánh cho cha cháu một trận để bọn họ thành thật. Bọn họ nói sai, thì hôm nay phải phạt họ làm hết việc trong nhà." Tiền thị không đánh được, nhưng Kiều Nhị thì vẫn có thể bị đánh.

Kiều Nhị toát mồ hôi giữa trời lạnh, vội vàng nói: "Đại ca, chúng ta sai rồi."

Tiền thị cũng nhanh chóng xin lỗi: "Đại ca, đại tẩu, chúng ta sẽ không nói lung tung nữa. Tiểu Niên thật sự rất ngoan."

Lúc này, Tiểu A Sơ kéo áo Chân Nguyệt,"Nương, xi xi." Vừa nói dứt câu, cậu bé liền tè ướt cả quần.

Chân Nguyệt: ... Không xong, quên mất xi xi cho nhi tử.

Chân Nguyệt thay quần cho Tiểu A Sơ,"Lần sau cố nhịn một chút, đừng tè vội như thế!"

Kiều Triều chen vào: "Nó đã nói trước với nàng rồi, nhưng nhịn lâu như vậy cũng khó mà chịu nổi."

Chân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, Kiều Triều vội chữa: "... Ta sai rồi. Nhi tử, con cũng thật là, con phải cố gắng nhịn lâu hơn chút nữa chứ, nam nhi đại trượng phu mà không có một chút nhẫn nại thì sao xứng làm nam hài tử?"

Chân Nguyệt bật cười: "Đại trượng phu gì chứ, nó còn bé tí thế này, làm gì mà đại trượng phu."

Kiều Triều bỗng nhiên nói: "Ta nghe lời nàng nói lúc nãy, nếu chúng ta sinh thêm một nữ nhi nữa, chắc nàng sẽ rất thích nữ nhi, không chê con là nữ hài?"

Chân Nguyệt đáp ngay: "Nếu muốn sinh thì tự huynh sinh đi, ta không sinh nữa đâu." Bây giờ một đứa đã quá sức rồi, đứa nào cũng chưa lớn hẳn, có lúc bốn đứa trong nhà họ chơi đùa ầm ĩ cũng đau hết cả đầu.

Hơn nữa, hai người mỗi ngày chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm, Kiều Triều thỉnh thoảng hôn nàng một cái, chỗ nào có thể sinh con.

Bên kia, Kiều Tiểu Niên chơi cùng bọn Tiểu Hoa, rất nhanh đã vui vẻ cười to, tiếng cười lan khắp sân.

Kiều Triều bỗng ghé sát mặt nàng, nói nhỏ: "Muốn sinh thì ta cũng phải nhờ nàng giúp đỡ chứ?"

Chân Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: "Huynh định làm gì?"

Kiều Triều nhìn sườn mặt nàng, tiến lại gần hôn nhẹ: "Không làm gì cả, chỉ muốn hôn nàng thôi." Hắn lại phát hiện một mặt tốt của nàng.

 

Chân Nguyệt bỗng nói: "Nhìn con huynh kìa."

Kiều Triều quay lại, thấy Tiểu A Sơ che mắt bằng đôi bàn tay bé nhỏ mũm mĩm, nhưng khe hở giữa các ngón tay lớn đến mức ai cũng có thể nhìn thấy đôi mắt chớp chớp của nó.

Kiều Triều lập tức bế con lên: "Xem ra phải cho nó ngủ với nãi nãi thôi," chứ để nó bên cạnh làm cái gì cũng không được.

Chân Nguyệt đáp: "Chờ nó lớn thêm chút đã."

Kiều Triều cười hỏi: "Chờ nó lớn rồi chúng ta sẽ sinh thêm à?"

Chân Nguyệt đá nhẹ hắn: "Sinh sinh sinh, trong đầu huynh chỉ có sinh, ta không sinh nữa."

Kiều Triều thở dài: "Không sinh cũng được, nhưng mà ta..." Hắn ghé sát tai Chân Nguyệt nói nhỏ một câu.

Chân Nguyệt quay lại nhìn hắn, cứ tưởng mặt hắn có bao nhiêu dày, nhưng lỗ tai hắn lại đỏ bừng lên.

"Tai huynh đỏ rồi kìa," Chân Nguyệt buông một câu, khiến Kiều Triều đỏ bừng cả mặt và cổ.

Chân Nguyệt bật cười: "Với chút gan này mà cũng đòi làm chuyện xấu."

Kiều Triều ánh mắt sáng lên: "Vậy là nàng đồng ý rồi?"

Chân Nguyệt đáp: "Đến lúc đó tính sau."

Kiều Triều hồ hởi: "Ta coi như nàng đã đồng ý rồi, tối nay để con ngủ với nãi nãi đi."

Trời mới biết hắn đã cố nhịn bao lâu rồi, nhất là khi trời nóng, Chân Nguyệt mặc mát mẻ làm hắn không biết đã chảy m.á.u mũi bao nhiêu lần.

Chân Nguyệt lườm: "Không cần vội như thế đâu."

Kiều Triều cương quyết: "Ta thấy rất vội."

Bạn cần đăng nhập để bình luận