Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 662

Kiều Trần thị nhanh chóng đón: "Vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm."

Đồ đạc được hạ nhân mang vào, Kiều Nhị sụt sịt chạy ngay đến bên bếp lửa,"Lạnh quá! Cuối cùng cũng về đến nhà."

Tiền thị đưa cho hắn một chén nước ấm,"Uống đi cho ấm người."

Uống vài ngụm nước nóng, Kiều Nhị bắt đầu kể về những người bị đông c.h.ế.t ở huyện thành: "Mỗi ngày đều có người c.h.ế.t lạnh, nhiều người hỏi nhà ta có than không, nhưng nhà ta đã bán hết từ trước rồi, không còn gì nữa."

Kiều Tam tiếp lời: "Còn có người vì tự nhặt củi lửa ở ngoài thành, mang về nhà thiêu trong phòng kín, không mở cửa sổ nên bị trúng độc mà chết."

Kiều Nhị thở dài: "Có người nhóm lửa trong nhà rồi còn làm cháy cả nhà, thật là đáng sợ!"

Kiều Tam nói thêm: "Nhưng được cái rau khô và tương ớt ở cửa hàng bán rất chạy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng vậy, ta cũng thế. Đã có thương nhân đến mua hết hàng trữ trong cửa hàng. Sau đó trời lạnh, không nhiều người ra đường nữa nên ta cũng quyết định trở về."

Kiều Trần thị vui mừng: "Về là tốt rồi. Dù gì thì trong nhà củi lửa vẫn đủ dùng." May mắn là Kiều Triều từ trước đã cho người chuẩn bị rất nhiều củi và than.

Càng gần đến Tết, trời càng lạnh, mặt sông đã đóng băng từ lâu. Trong thôn, nhà nào cũng trông chừng đám hài tử, không cho chúng ra chơi trên băng.

Đừng nói đến việc ra sông, đám hài tử nhà Kiều gia cũng không được ra khỏi cửa, vì trời quá lạnh, ai nấy đều ở trong nhà.

Tiểu A Sơ chảy mũi không ngừng, sáng nay vừa dậy đã bắt đầu sổ mũi, còn hắt xì liên tục. Chân Nguyệt sờ trán nó, thấy không nóng, chỉ có chút cảm nhẹ.

Kiều Trần Thị nấu canh gừng cho A Sơ uống. Buổi sáng A Sơ uống một bát lớn, đến trưa lại bị ép uống nữa, nhưng tiểu hài tử không muốn.

A Sơ mặt mày nhăn nhó, ôm lấy chân Chân Nguyệt, lắc đầu liên tục,"Không, con không uống, khó uống lắm."

Tiểu hài tử vừa nói vừa hắt hơi hai cái,"A chuu, a chuu!"

Chân Nguyệt thấy nhi tử kháng cự như vậy,"Để nương nấu chút nước từ rễ Bản Lam, không đắng đâu." Trước đây trên núi Háo Tử có hái được ít Bản Lam, phơi khô rồi cất đi.

Khi nấu xong, nước có màu đen sẫm, Tiểu A Sơ nhìn thấy cũng chẳng mấy thích thú. Chân Nguyệt thì không nương tay,"Mau uống, không uống thì nương cho con uống lại canh gừng, không đắng."

Tiểu A Sơ nhíu mày,"Thật không nương?"

Chân Nguyệt đáp,"Nương có khi nào lừa con?"

A Sơ ngửi thử, rồi uống một ngụm, mắt sáng rỡ,"Nương ơi, ngọt!"

Bên cạnh, Tiểu A Trọng nghe thấy cũng lắc lư đi tới,"Ngọt, ca, muốn uống!"

Tiểu A Sơ nhanh chóng xoay lưng, uống hết sạch, rồi giơ cái chén không ra trước mặt A Trọng,"Xem này, hết rồi, đệ không được uống đâu."

A Trọng nhón chân nhìn, thấy chén trống không, bèn mếu máo chạy đến chỗ Tiền Thị, chỉ vào Tiểu A Sơ,"Ô ô ô, muốn!"

Tiền Thị: "... Nhi tử, đừng cái gì cũng đòi uống, đó là thuốc. Nếu muốn uống gì thì để nương dẫn con vào bếp xem có gì uống được không." Nói rồi, nàng ấy bế A Trọng đi.

Lúc này, A Sơ đột nhiên hắt hơi một cái, mùi rễ Bản Lam xộc lên mũi khiến thằng bé thấy khó chịu. Chân Nguyệt nhanh chóng đưa cho nhi tử cốc nước ấm để làm dịu.

Tiểu A Sơ vội vàng uống nước, cố nén mùi khó chịu ấy xuống. Lúc uống thì thấy ngọt, nhưng giờ lại cảm thấy có chút kinh tởm.

Tuy vậy, thuốc vẫn phải uống. Sau hai ngày, A Sơ không còn chảy mũi nữa, nhưng Tiểu A Trọng cứ nhìn thấy A Sơ uống là là lại chạy tới đòi uống cùng.

Mỗi lần A Sơ đều nhanh chóng uống hết, không để đệ đệ uống cùng, vì đệ đệ đâu có bệnh.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận