Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 272

Kiều Trần thị ở một bên giải thích,"Nhà ta làm gì có nhiều tiền. Số tiền này đều là vất vả lắm mới kiếm được, mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm. Hơn nữa, nhà ta cũng còn cần tiền để sinh sống nữa."

Tiền Giang thị gắt gỏng đáp lại,"Nhưng nhà ngươi có tới ba nhi tử, chẳng lẽ không thể để một đứa đi sao? Mất một đứa cũng còn lại hai đứa mà."

Nghe vậy, Kiều Trần thị tức giận, sắc mặt sầm xuống,"Chẳng lẽ con của ta thì không phải con sao? Cái gì mà mất một đứa vẫn còn đứa khác, chúng đều là con của ta! Ngươi đi đi! Ta không cho mượn tiền!" Bà chỉ tay ra cửa, yêu cầu Tiền Giang thị rời đi.

Kiều Trần thị biết mình thường mềm lòng, nhưng đối với những người muốn làm tổn thương con bà, bà không thể chịu đựng nổi!

"Ngươi đi ngay! Nhà ta không có tiền để mượn! Lão Đại, đuổi bà ta ra ngoài!"

Kiều Nhị đứng một bên ôm Tiền thị, ngăn không cho nàng ấy mềm lòng ra ngoài. Lời nói của Tiền Giang thị vừa rồi làm hắn vô cùng tức giận. Rõ ràng bà ta muốn hy sinh người nhà bọn họ để giữ lại nhi tử bà ta. Coi Kiều gia như kẻ thế mạng sao?

Tiền thị lúc này cảm thấy rất phức tạp, đôi mắt nàng ấy đỏ hoe, vừa đau lòng vì lo cho đệ đệ có thể phải ra trận, vừa cảm thấy xấu hổ vì những lời nương mình nói. Nương nàng ấy sao có thể nói những lời như vậy?

Điều đó khiến nàng không biết phải đối mặt với gia đình chồng như thế nào. Tiền thị cúi đầu nắm lấy tay áo của Kiều Nhị, tay nàng ấy run rẩy đến trắng bệch.

Kiều Nhị vỗ nhẹ vào vai Tiền thị, an ủi: "Chuyện này không liên quan đến nàng."

Cuối cùng, Tiền Giang thị hùng hổ rời khỏi Kiều gia. Khi Kiều Triều đóng cửa, hắn còn nói: "Nếu bà tiếc con mình, sao không để trượng phu của bà đi lính?"

Sau khi Tiền Giang thị rời đi, Tiền thị bước ra, áy náy nói: "Nương ta đã sai, ta thay mặt bà xin lỗi mọi người."

Kiều Nhị nói: "Nương nàng là nương nàng, nàng là nàng. Chúng ta không nhầm lẫn đâu."

Kiều Trần thị cũng thở dài,"Chuyện mộ binh này thật là tai họa mà!"

Nửa tháng sau, binh lính bắt đầu tới tận nhà để gọi người đi lính. Trưởng thôn dẫn họ đi từng nhà một. Hôm đó, Kiều gia đang ăn trưa thì nghe thấy tiếng gõ cửa lớn.

"Phanh phanh phanh".

Kiều Đại Sơn vội vã ra mở cửa,"Tới đây" Vừa mở cửa ra thì thấy vài binh lính đứng trước nhà, một trong số họ nói: "Kiều Đại Sơn phải không? Người đi lính nhà các ngươi đâu?"

Trưởng thôn Kiều Phong đứng bên cạnh, giải thích: "Bọn họ đến để mộ binh."

Kiều Đại Sơn bàng hoàng, lập tức gọi Kiều Trần thị: "Bạc! Mau mang bạc ra!"

Kiều Trần thị lúng túng chạy đi,"Chờ một chút, ta lấy ngay đây."

Một viên quan binh liếc nhìn họ rồi hỏi: "Các ngươi định nộp một trăm lượng đúng không?"

Kiều Đại Sơn vội gật đầu,"Phải, đúng vậy."

Kiều Trần thị nhanh chóng mang một trăm lượng bạc ra, viên quan binh nhận lấy số tiền rồi ghi tên Kiều Đại Sơn vào sổ. Sau đó, bọn họ rời đi để đến nhà kế tiếp, là nhà Lâm gia. Không lâu sau, Kiều gia nghe thấy tiếng khóc lớn của Mã thị vang lên.

Chân Nguyệt ban đầu tưởng rằng người bị mộ binh sẽ là Lâm Thạch, nhưng sau đó Kiều Trần thị mới nói với nàng rằng người bị gọi đi lính là Lâm Thủy, tức là phụ thân của Lâm Thạch.

Một bên, Kiều Đại Sơn nói: "Nếu còn có đợt mộ binh tiếp theo, ta sẽ đi. Dù sao ta cũng già rồi."

Về chuyện mộ binh tiếp theo, Kiều Triều và Chân Nguyệt đã từng thảo luận xem nếu nhà không đủ tiền, ai sẽ là người đi. Lúc ấy, Kiều Triều im lặng một lúc rồi nói: "Ta sẽ đi." Hắn là người phù hợp nhất. Trong kiếp trước, hắn đã từng ngự gia thân chinh đi đánh giặc, hơn nữa hắn còn có võ nghệ căn bản, sức khỏe lại tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận