Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 739

Thấy vậy, Kiều Nhị hỏi A Đạt,"A Đạt, đây là chuyện gì? Sao ở đây lại đào cái hố lớn như vậy?"

A Đạt giải thích: "Kiều Nhị ca, đây là để phòng ngừa bọn cướp cưỡi ngựa xông vào. Trước đây thôn chúng ta từng bị bọn cướp ghé thăm."

Nghe vậy, sắc mặt Kiều Nhị tái nhợt,"Thật là thổ phỉ đến tận trong thôn sao?"

Bên cạnh, A Thắng vỗ vai A Đạt nhắc nhở, rồi nói với Kiều Nhị: "Kiều Nhị ca, hắn nói sai đấy, là thổ phỉ ghé qua thôn Đại Bắc kia. Lúc đó Kiều Đại ca và trưởng thôn dẫn người qua hỗ trợ, diệt hết bọn cướp rồi mới bàn nhau đặt bẫy phòng thủ. Chung tiên sinh đề xuất đào hào quanh thôn, nhưng việc đó mất công sức và thời gian, nên trước mắt chỉ đào ở cổng vào, rồi sẽ làm tiếp dần dần."

Kiều Nhị nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, gương mặt tươi tỉnh trở lại,"Thì ra là vậy, may mà không phải thôn ta bị cướp."

Về đến nhà, Kiều Nhị mới hỏi rõ tình hình, biết thôn Đại Bắc có người bị cướp giết, hơn nữa vì không nghe lời cảnh giác của Hồ lão đại mà sự việc đáng tiếc đã xảy ra.

A Trọng liền nói: "Phụ thân, giờ mấy thôn đều đồng ý nghe lời bá phụ, để bá phụ chỉ huy."

Kiều Nhị: "Đúng vậy, phải nhận bài học, giờ mới hiểu ra, những người c.h.ế.t đi đó vốn không đáng phải chết."

Tiền thị thở dài: "Kia đều là số mệnh."

Kiều Tam nói: "Vậy người chặn đường hôm trước chắc là dân thôn khác?"

Kiều Nhị đáp: "Có lẽ vậy."

Đến chiều, Kiều Triều cùng A Sơ vừa về tới nhà. Giờ A Sơ luôn theo bên Kiều Triều, mọi người bắt đầu gọi cậu là thiếu gia A Sơ.

"Đại ca, các người đã về rồi?" Kiều Nhị và Kiều Tam chạy đến đón.

Kiều Triều gật đầu: "Tình hình huyện thành thế nào?"

Kiều Nhị đáp: "Kẻ trộm, kẻ cướp càng nhiều, ăn mày khắp nơi, nhiều người còn bán mình, chúng ta không mua gì cả."

"Không mua là tốt."

Kiều Tam tiếp lời: "Hàng xóm bọn đệ bị kẻ trộm đột nhập ban đêm, còn định g.i.ế.c người. May là bọn đệ nghe thấy động tĩnh đi giúp, nếu không thì không biết ra sao. Vì vậy bọn đệ mới vội trở về."

Kiều Triều hỏi: "Thông gia chúng ta thế nào?"

Kiều Nhị đáp: "Bọn đệ có nói chuyện, hiện giờ họ vẫn ổn. Nếu có chuyện, họ sẽ tới đây và hy vọng chúng ta cho thuê lại chỗ ở."

Kiều Triều đáp: "Không vấn đề gì. Giờ các đệ đã về, mai cùng nhau bắt đầu huấn luyện tuần tra."

"Tốt đại ca."

A Trọng ló đầu ra nói: "Bá phụ, cho con đi tuần với mọi người được không?"

Kiều Nhị xoa đầu A Trọng, nói: "Đại ca, để A Trọng theo mọi người tuần tra đi. A Sơ cũng theo rồi."

Kiều Triều đáp: "Các ngươi không có ý kiến là được. Vậy A Trọng đi cùng A Sơ."

A Trọng hào hứng nói: "Con sẽ theo sát ca ca."

Sau khi hiểu rõ tình hình từng thôn, Kiều Triều bắt đầu tổ chức huấn luyện cho thanh niên. Việc huấn luyện được chia thành các nhóm, vì còn phải sắp xếp người làm việc.

Bên này, Chân Nguyệt xem xét địa thế các thôn, vẽ ra các điểm cần cử người canh giữ. Thôn Đại Nam tựa lưng vào núi, chỉ cần bịt kín lối ra, dễ thủ khó công.

Buổi tối, Kiều Triều mệt mỏi trở về. Chân Nguyệt đưa cho hắn xem bản vẽ. Nàng không giỏi đánh trận nhưng Kiều Triều vừa nhìn qua đã hiểu ngay bản đồ bố trí rất chi tiết, rõ ràng hơn cả sơ đồ trưởng thôn giao trước đó.

Hắn ngạc nhiên hỏi: "Nàng vẽ cái này sao?" Các khu vực núi non, sông ngòi, nhà cửa, tất cả đều được đánh dấu rõ ràng.

Chân Nguyệt đáp: "Đúng vậy, huynh cứ cầm lấy. Ta còn một bản khác." Đó là bản cho kế hoạch tiếp theo của nàng.

Kiều Triều nhìn tấm bản đồ rồi ôm chặt nàng,"Cảm ơn nàng."

Chân Nguyệt vỗ vai hắn, dịu dàng nói: "Chúng ta là phu thê mà, để ta đi múc nước cho huynh tắm rửa, rồi nghỉ ngơi đi."

"Được."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận