Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 794

Đầu năm thứ mười một Hậu Đại Chu, Văn Nhân Hướng, một tướng dưới trướng Nam Dương Vương dẫn theo một vạn đại quân tiến đánh phủ An Bình. Hồ Đại cùng Phạm Hứa Dương, Lý Hoan, Hàn Khang Tử đã phối hợp chống địch. Sau tám trận giao chiến liên tục, cuối cùng Văn Nhân Hướng bị Kiều Quân Lân – nhi tử của Kiều tướng quân đánh chết.

Trần Trung Vương đích thân dẫn một vạn rưỡi quân giao chiến với Kiều Triều thống lĩnh 5000 binh tinh nhuệ giao chiến tại Tử Lĩnh. Hai bên giằng co suốt ba tháng, kết quả là Trần Trung Vương thất bại tan tác với tổn thất nghiêm trọng: quân của y tổn thất một nửa, trong khi Kiều Gia Quân tổn thất 3500 người.

Trong doanh trại, Chân Nguyệt ngồi bên nhìn quân y băng bó cho A Sơ, người bị đ.â.m một nhát vào bụng, thêm nhiều vết thương ở tay và chân, khuôn mặt trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy hưng phấn.

"Nương, con đã làm được!" Hắn vừa g.i.ế.c được Văn Nhân Hướng!

Chân Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nói: "Con hãy nghỉ ngơi cho tốt."

A Sơ dặn: "Đừng nói với gia gia và nãi nãi."

"Ta biết rồi."

"Kiều Giang đâu rồi?"

Chân Nguyệt: "Thi thể của hắn đã được đưa về an táng." Kiều Giang đã hy sinh trên chiến trường để bảo vệ A Sơ, hắn luôn là đi theo bên cạch A Sơ, cũng được coi là người Kiều gia.

A Sơ hốc mắt đổ bừng: "Cảm ơn nương."

Chân Nguyệt xoa trán nhi tử: "Điều con cần làm bây giờ là mau chóng hồi phục. Sắp tới ta sẽ chọn thêm vài cận vệ mới cho con."

"Vâng." Chẳng bao lâu sau, A Sơ chìm vào giấc ngủ, nhưng đến rạng sáng thì lên cơn sốt, người run lẩy bẩy, mà Chân Nguyệt cũng túc trực bên cạnh chăm sóc hắn.

Hai ngày sau, A Sơ tỉnh lại, tuy có gầy đi nhưng sức khỏe dần hồi phục.

Nửa tháng sau, A Sơ cuối cùng cũng được về nhà. Kiều Trần thị vừa thấy đại tôn tử trở về đã ôm chầm lấy khóc nức nở, bởi từ khi chiến sự kết thúc đã lâu, gia đình không nhận được tin tức của hắn, khiến hai lão nhân như bọn họ không khỏi lo lắng.

Kiều Trần thị cuối cùng nói với Chân Nguyệt: "Giờ A Sơ cũng đã lớn, đã đến lúc lấy thê tử rồi. Trước con nói nó còn nhỏ, sau thì chiến sự bận rộn. Nhưng giờ A Sơ cũng gần mười tám rồi, dù sao cũng nên có hài tử cho ta bế chứ."

Ý bà là, nếu không may hy sinh, ít nhất cũng có người kế tục.

Chân Nguyệt đáp: "Con sẽ hỏi xem liệu nó có thích ai không."

"Vậy cũng tốt, nhà chúng ta không cần phải kén chọn gia thế, chỉ cần người tốt là được." Đại nhi tử ngày càng thành đạt khiến bà luôn lo lắng cho cả gia đình nếu kết quả xấu xảy ra, mà giờ đường lui đã không còn nữa.

Chức vị của bà hiện tại cao, không biết bao nhiêu người đến nịnh bợ, nhưng bà không thể cáng đáng hết mọi việc. Đại tức phụ thì bận rộn, nhị tức phụ và tam tức phụ cũng cùng đại tức phụ gánh vác việc nhà, còn bà phải lo hết các mối quan hệ xã giao. Rất may là đại tức phụ đã tìm một người hỗ trợ bà, nếu không bà thật không biết phải xoay sở thế nào.

Qua các cuộc giao tế, bà quen biết không ít tiểu thư chưa lập gia đình, nhưng đa số là nữ nhi các gia đình thế gia, với đầy lễ nghi quy củ, bà cũng không rõ liệu A Sơ có thích hay không.

Thôi thì để nương nó chọn vậy.

A Sơ đang luyện tập cùng A Trọng trong quân doanh thì bất ngờ thấy Kiều Đồ chạy đến: "Công tử, phu nhân mời ngài qua đó."

A Sơ lau mồ hôi, nói: "Nương đến? Ta sẽ qua ngay." A Trọng cũng vội đi theo.

"Nương!"

"Đại bá mẫu!"

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận