Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 513

Mạn Châu lo lắng hỏi: "Đại tẩu, nhị tẩu có ổn không?"

Chân Nguyệt đáp: "Không sao đâu. Tiền thị đã sinh con một lần rồi, lần này sẽ dễ dàng hơn." Câu nói ấy cũng là để an ủi chính mình, vì trong hoàn cảnh này, tỷ lệ tử vong của thai phụ thật sự rất cao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mạn Châu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt." Nàng ấy cũng có chút sợ hãi việc mang thai, nhìn những thau m.á.u loãng đó khiến nàng ấy cảm thấy có chút đáng sợ.

Tiếng khóc trẻ con vang lên trong lều."Oa oa oa", chỉ là âm thanh có chút nhỏ. Chân Nguyệt cảm thấy đôi chân mình tê rần vì đứng lâu, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm khi nghe tiếng khóc.

"Sinh rồi! Sinh rồi!"

"Cuối cùng cũng sinh rồi!"

"Là nam hài, chúc mừng! Chúc mừng!"

Tiền thị mồ hôi đầy mặt, thân mình đau nhức nhưng khi nghe báo là nam hài, nàng ấy như có thêm sức lực, tinh thần phấn chấn hẳn: "Cuối cùng cũng là nam hài." Từ lâu nàng ấy đã mong mỏi có một nam hài.

Kiều Trần thị bế đứa bé – đứa nhỏ gầy gò, được lau sạch và cắt rốn xong liền đặt bên cạnh Tiền thị: "Con xem này."

Tiền thị nhìn đứa nhỏ vài lần, tay khẽ chạm vào: "Sao mà nhỏ thế này?"

Kiều Trần thị trấn an: "Không sao đâu, lúc trước ta sinh lão nhị cũng nhỏ như thế, mà bây giờ nó cũng lớn khỏe đấy thôi. Sau này chỉ cần chăm sóc kỹ là hài tử sẽ lớn nhanh thôi."

Tiền thị vuốt ve gương mặt đứa nhỏ, lòng nhẹ nhõm hơn. May mắn thay, nàng ấy không phải sinh con trong cảnh chạy loạn, mà hiện tại trong nhà cũng đã bắt đầu trồng trọt lại được. Dù trong suốt thời kỳ mang thai nàng ấy ăn không ngon, ngủ không yên nên đứa nhỏ mới gầy yếu thế này, nhưng về sau nàng ấy sẽ chăm sóc tốt cho nhi tử.

Sau khi xong xuôi, bà Trịnh và Kim đại nương thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Kiều Trần thị biếu mỗi người một ít lương thực, vì lương thực lúc này còn quý hơn cả tiền bạc.

"Cảm ơn hai người, đi cẩn thận nhé. Đợi đến khi đầy tháng, ta sẽ mời mọi người lại."

"Được, được, không cần tiễn, chúng ta đi trước."

Sau khi bà Trịnh và Kim đại nương rời đi, Chân Nguyệt mang thức ăn vào lều cho Tiền thị: "Nhị đệ muội, ăn một chút đi."

Thức ăn chẳng có gì ngon, chỉ là bát cháo rau xanh. Tiền thị ngồi dậy nhận lấy bát cháo: "Cảm ơn đại tẩu."

Chân Nguyệt liếc nhìn hài tử mới sinh, quả nhiên là đứa nhỏ trông khá xấu xí, y như Tiểu A Sơ lúc mới sinh.

"Nhị đệ muội, muội đã nghĩ ra tên cho đứa nhỏ chưa? Nếu chưa đặt đại danh thì cứ đặt nhũ danh trước cũng được."

Tiền thị sững sờ: "Ôi chao, muội quên mất chuyện này rồi! Hay là cứ đặt tên theo sau Tiểu A Sơ, gọi là A Nhị đi."

Chân Nguyệt: "... Có phải hơi tùy tiện quá không?"

Tiền thị nói: "A Sơ là đứa thứ nhất sao? A Nhị đại diện cho đứa con thứ hai mà."

Chân Nguyệt đáp: "Vậy còn không bằng gọi là A Trọng, cũng có nghĩa là thứ hai."Tiền thị đồng ý: "Đại tẩu tương đối hiểu biết, vậy đặt tên là A Trọng. Còn đại danh thì chờ Kiều Nhị về rồi quyết định sau."

Không lâu sau, Mạn Châu bước vào thăm tiểu hài tử: "Đặt tên là A Trọng à?"

Tiền thị ôm con đáp: "Đúng rồi, đứa thứ hai mà. Đại tẩu bảo tên là Trọng cũng có ý là thứ hai."

Mạn Châu gật đầu: "Cũng hợp lý. Còn đại danh thì sao?"

Tiền thị thở dài: "Chưa kịp nghĩ đến, dạo này bận quá nên quên mất."

Tỷ muội Tiểu Hoa lén lút nhòm vào, muốn nhìn thấy đệ đệ. Chân Nguyệt nhìn thấy liền vẫy tay gọi bọn nhỏ: "Vào đi, nhưng không được sờ tay vào đệ đệ nhé!"

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận