Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 435

Bất giác, Tiền thị nghĩ tới đệ đệ nhà mình. Lúc đầu, đệ đệ nàng ấy cũng phải đi trưng binh, nhưng Tiền gia khi nghe được tin tức đã gói ghém tiền bạc để trốn chạy. Trong lúc đó, Tiền Giang thị còn đến đây mượn nàng ấy thêm tiền, Tiền thị đương nhiên không muốn đệ đệ bị tóm nên đã cho họ 5 lượng bạc. Ban đầu Tiền thị định cho mười lượng, nhưng hiện tại trong nhà cũng khó khắn, hơn nữa nàng ấy đang mang thai, tiền tài của nàng ấy về sau đương nhiên là muốn để lại cho nhi tử nàng ấy, cho nên Tiền thị chỉ cho năm lượng.

Trong khi Tiền thị còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Kiều Phong đã tiến lên can ngăn, đuổi Phương thị và những người đi cùng về nhà.

Kiều Phong nói: "Nếu các người cứ tiếp tục gây chuyện, đến khi trong dòng sông trong thôn không còn nước uống, ta cũng không dám cho các người uống nữa. Sợ rằng các người lại nói là ta cho uống nước bẩn rồi sinh bệnh!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy thở dài: "Về sau các ngươi đừng tới tìm ta, ta cũng sợ bản thân các ngươi đứng ở dưới mặt trời bị cảm nắng lại nói ta không đem mặt trời hái xuống dưới!"

Hàm ý rất rõ ràng, lại làm loạn tiếp thì về sau trong thôn có việc gì cũng không chia cho bọn họ, đến nỗi có tin tức gì, cũng sẽ không nói cho bọn họ.

Nghe vậy, những người đi theo Phương thị lập tức hoảng hốt. Ban đầu họ theo Phương thị để ăn vạ, nhưng giờ thấy tình thế không ổn, ai nấy vội vàng phủi tay chối bỏ trách nhiệm.

"Không phải đâu trưởng thôn, chúng ta chỉ đến xem thôi, không liên quan gì đến chúng ta."

"Đúng đó, Phương thị tự mình làm, chúng ta không có can dự."

Phương thị nghe vậy tức giận gào lên: "Chẳng phải các ngươi đã đồng ý rồi sao? Giờ lại chối hả?"

Tức phụ canh gia cũng lớn tiếng đáp: "Còn không phải ngươi xúi bọn ta rằng có thể ăn vạ đòi được tiền sao?"

Tiền thị chen ngang vào: "Mọi người nghe rõ chưa? Họ đến đây để ăn vạ!"

Chân Nguyệt cũng bước tới, giọng bình tĩnh: "Xem ra trước đây cho một số người ít bài học, vẫn còn có người không biết điều. Ta tuyên bố rõ, từ giờ trở đi, nhà chúng ta không nhận bất cứ thứ gì từ ba nhà các người nữa. Và cũng đừng hòng tới đây xin việc, chúng ta không cần."

Những người đứng xem từ xa nghe vậy liền lặng lẽ rút lui, sợ rằng bị lôi vào vụ rắc rối này. Nhìn gia cảnh của Trịnh nương tử vẫn tốt hơn họ, dù trong nhà chỉ có một nhi tử mười tuổi, cuộc sống cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Vì chuyện này, Phương thị cùng Canh gia, Lý gia đều bắt đầu ồn ào, khiến mọi người trong thôn quay sang trách móc Phương thị.

Kiều Nhị nâng Tiền thị dậy, nhưng nàng ấy sau màn ăn vạ thì đói bụng, liền than vãn: "Kiều Nhị, đi làm cho ta chút đồ ăn. Tất cả là do huynh gây chuyện!"

Kiều Nhị gật đầu: "Được rồi, nàng vào phòng nghỉ ngơi đi."

"Ừ."

Tiểu A Sơ vẫn ôm lấy chân Chân Nguyệt, nhìn cảnh tượng trước mắt. Tiểu hài tử thấy nhị thẩm lúc nãy còn la hét đau đớn nhưng giờ lại chẳng có chuyện gì, những người khác cũng vậy. Cả Trịnh thẩm cũng thế, bé không hiểu họ làm gì, nhưng thấy rất thú vị.

Tiểu A Sơ nhìn nương với ánh mắt ngây thơ, mong rằng Chân Nguyệt sẽ giải thích cho bé, nhưng nàng chỉ xua tay: "Mau đi chơi đi, nương còn nhiều việc phải làm."

Chân Nguyệt quay trở lại sân lớn để xem xét mấy quả dưa hấu. Mỗi ngày, nước giếng trong nhà đều được dùng để tưới cho chúng, mặc dù dưa hấu đã bắt đầu mọc lên, nhưng số lượng rất ít, hơn nữa quả lại nhỏ. Dù sao thì chúng vẫn phát triển, đó cũng đã là may mắn trong thời buổi này.

Trong khi Chân Nguyệt bận rộn với mấy gốc dưa hấu, Tiểu A Sơ đang cùng bọn Tiểu Hoa vẽ vời trên mặt đất. Bỗng nhiên, Tiểu Niên vô tình ngẩng đầu lên và đụng trúng mặt Tiểu A Sơ. Thằng bé sững lại một chút, rồi ngã lăn ra đất, khóc oà lên: "Oa oa, đau quá! Tiền, tiền!"

Tiểu Niên ngơ ngác: "?"

Tiếng khóc của Tiểu A Sơ khiến Kiều Trần thị từ trong nhà vội vàng chạy ra: "Làm sao vậy? Tiểu Hoa, các cháu đánh đệ đệ à?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận