Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 750

Chân Nguyệt vỗ vai nhi tử: "Con ở lại đây giúp đỡ mọi người. Ở đây cũng rất cần con."

"Vâng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt nhanh chóng lên đến tường thành, các binh lính nơi đó nhận ra nàng liền để nàng vào. Từ trên cao, nàng nhìn ra xa thấy Kiều Triều và Phùng Thiết Hùng đang giao đấu quyết liệt, từ trên lưng ngựa đã vật nhau xuống đất, tiếp tục quần thảo không ngừng.

Nàng cầm lấy cung, lấy ra một mũi tên, đặt lên dây và b.ắ.n ra mũi tên nhanh như chớp. Một binh lính địch ngã gục tức khắc, làm cho quân lính bên cạnh ngạc nhiên trong giây lát, rồi lại nhanh chóng lao vào trận chiến. Chân Nguyệt b.ắ.n hết mũi tên này đến mũi tên khác, mỗi mũi tên đều trúng đích, khiến các binh lính đứng trên thành đều kinh ngạc trước tài thiện xạ của nàng.

Khi hết tên, một binh lính liền mang thêm tên mới cho nàng: "Phu nhân, đây ạ!" Nàng gật đầu, tiếp tục b.ắ.n ra từng mũi tên chính xác.

Dưới thành, Kiều Triều và Phùng Thiết Hùng vẫn đang giao đấu kịch liệt. Phùng Thiết Hùng quả là kẻ từng phá nhiều thành, sức lực mạnh mẽ, khiến Kiều Triều cũng cảm thấy tay mình dần mất cảm giác. Trong một sơ suất, Kiều Triều ngã xuống đất, làm Phùng Thiết Hùng định c.h.é.m tới thì hắn ta bất ngờ cảm giác có nguy hiểm, liền vội lùi lại, mũi tên của Chân Nguyệt cắm xuống ngay chỗ hắn ta vừa đứng.

Phùng Thiết Hùng nhìn lên thành, thấy bóng dáng một người nhưng không rõ mặt, hắn ta bàng hoàng khi nhận ra tầm xa của mũi tên vẫn có thể b.ắ.n tới mình chính xác như vậy. Trong khi hắn ta ngẩng đầu tìm kiếm, thì Kiều Triều cũng chớp lấy cơ hội mà lao tới tấn công, chiêu thức càng mạnh mẽ. Nghĩ tới việc A Nguyệt và A Sơ đang đứng sau mình, sức chiến đấu của Kiều Triều càng trở nên mãnh liệt.

Phùng Thiết Hùng bị dồn ép đến nỗi không thể chống đỡ, vừa loạng choạng thì bị Kiều Triều đ.â.m trúng bụng, khiến m.á.u phun ra, hắn ta vừa ngã xuống đất lại bị kiếm cắm vào đùi, làm hắn ta gào thét thảm thiết trong đau dớn. Hắn ta định bò dậy để cướp ngựa chạy trốn, nhưng Kiều Triều làm sao có thể để hắn ta thoát.

Chân Nguyệt đứng trên thành, tim đập thình thịch khi nhìn thấy Kiều Triều đấu tay đôi. Đến khi thấy Phùng Thiết Hùng gục ngã, nàng mới yên tâm, tiếp tục b.ắ.n tên vào đám lính địch.

Lúc này, Kiều Triều giơ cao đầu Phùng Thiết Hùng, hét lớn: "Thủ lĩnh các ngươi đã bại trận! Đầu hàng sẽ không giết!"

Quân địch thấy thủ lĩnh đã bị hạ, tinh thần tan rã, phần lớn quay đầu chạy trốn, một số còn lại chống cự yếu ớt cũng nhanh chóng bị tiêu diệt. Kiều Triều dẫn theo binh lính truy đuổi, g.i.ế.c những kẻ còn ngoan cố và bắt giữ những kẻ chịu đầu hàng, đưa những người bị thương về thành.

Khi đoàn quân của Kiều Triều trở về, trong thành vang lên tiếng hò reo mừng chiến thắng. Mọi người đổ ra đường phố vui mừng, có người không kiềm được cảm xúc mà bật khóc: "Chúng ta thắng rồi! Thật không thể tin nổi, chúng ta đã thắng!"

Chân Nguyệt mỉm cười, từ tường thành bước xuống để đón chào mọi người. Kiều Triều cưỡi ngựa tiến vào, thấy nàng đứng bên đường, liền đưa tay ra. Chân Nguyệt đón lấy bàn tay ấy, cảm nhận được sức mạnh và sự tin cậy trong ánh mắt của trượng phu.

Kiều Triều đưa Chân Nguyệt về phủ nha nhưng nhanh chóng lại phải rời đi vì còn nhiều việc phải xử lý. Chân Nguyệt ở lại giúp đỡ việc cứu chữa cho những người bị thương, chuẩn bị dược liệu và sắp xếp lo liệu các công việc sau trận chiến. Dù đã giành được chiến thắng, nhưng tổn thất vẫn không nhỏ với hơn trăm người bị thương, trong đó không ít người bị thương nghiêm trọng.

Cả hai người bọn họ bận rộn đến khi trăng đã lên cao, Kiều Triều mới từ bên ngoài trở về. Lúc này, Chân Nguyệt đang ăn chút gì đó, A Sơ thấy phụ thân trở về thì mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm,"Nương, phụ thân về rồi."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận