Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 626

Mọi người ngồi vào bàn, Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị cùng trưởng thôn và mấy người khác ngồi một bàn. Dưới đó, Kiều Trần thị, Chân Nguyệt, Kim đại nương, và Chung mẫu ngồi cùng một bàn khác. Bà Tần cũng nhanh chân giành được chỗ, ngồi cùng bàn với Chân Nguyệt.

Từng mâm thức ăn được bưng lên, chỉ chờ Kiều Đại Sơn gắp đũa đầu tiên, rồi mọi người cùng sôi nổi ăn uống.

Mỗi bàn đều có tám món ăn, bên cạnh là nồi cơm to, ai ăn hết một chén mà chưa no có thể lấy thêm chén thứ hai.

Mọi người đều cúi đầu ăn, chẳng ai nói chuyện, chỉ sợ nói một câu thì phần ăn sẽ hết mất.

Nhưng bàn của Chân Nguyệt thì khác, không có ai tranh giành, có lẽ vì thấy bọn Chân Nguyệt ăn chậm rãi nên những người khác cũng theo đó mà giữ lễ, không dám vội vàng như các bàn khác.

Tiền thị ăn xong một chén thì dừng lại. Trong khi đó, bà Tần ăn hết một chén vẫn thấy chưa đủ, nhưng cũng chỉ có bà là đã ăn hết một chén, những người khác vẫn chưa ăn hết.

Bà Tần phân vân không biết có nên lấy thêm chén cơm nữa không, Tiền thị đã cầm bát đi múc một chén canh củ cải, bên trong có một miếng xương, vài khúc củ cải và canh, rồi nàng ấy lại ngồi từ từ ăn.

Nhìn thấy vậy, bà Tần cũng bắt chước, lấy một chén lớn củ cải và hai miếng xương thịt để ăn. Đến khi mọi người ăn xong, rời khỏi bàn, bà vẫn còn ngồi đó ăn nốt phần còn lại.

Món nào cũng ngon, từ thịt, măng đến rau hẹ trứng gà cũng ngon... , tất cả đều ngon.

Ai nấy ăn no căng bụng, nghỉ ngơi một lát rồi quay ra thu dọn. Sau đó, mọi người lần lượt mang ghế và bàn nhà mình về.

Ăn một bữa đúng là đáng giá.

Bà Tần cũng dẫn người nhà về. Tam tức phụ không biết từ đâu móc ra một miếng thịt chân giò, đưa cho bà Tần: "Nương, xem này, có thể giữ lại để ngày mai ăn."

Bà Tần ngạc nhiên: "Ngươi lấy ở đâu ra? Trộm à?"

Tam tức phụ cười: "Làm sao trộm được? Lúc ăn cơm, ai cũng gắp một miếng, con nhanh tay gắp hai miếng, để dành một miếng mang về nhà ngày mai ăn."

Một chút thịt cũng là thịt, có thể xào chung với món khác cũng ngon.

Tứ tức phụ bên cạnh cũng lấy ra một ít đồ ăn, đưa cho bà Tần: "Đây là nhị thiếu phu nhân cho con, lúc thu dọn nàng ấy bảo con mang về mà ăn."

Bà Tần thấy có thịt và đồ ăn, hài lòng: "Cái này tốt. Các ngươi đều giỏi, Kiều gia đúng là tốt."

"Một con heo mà tối nay đã ăn hết nửa con, thật là hào phóng."

"Đúng rồi, tiết heo cũng được nấu, thịt heo thì ngon vô cùng, ăn mà chẳng thấy mùi tanh chút nào."

"Đúng vậy! Không biết nuôi thế nào mà ngon vậy, lại còn to như thế."

Tần lão tam đứng bên nói: "Cái này ta biết, lúc đó Ngô lão nhân có khoe mà, ta nghe nói cắt bỏ một phần của con heo."

"Phần nào?"

"Chỗ phía dưới ấy."

Ban đầu mọi người nghe không hiểu, một lúc sau mới ngộ ra, tam tức phụ vội che mặt: "Trời ơi, xấu hổ quá! Sao huynh lại nói chuyện này?"

"Ta chỉ nghe vậy thôi. Lúc heo còn nhỏ, họ cắt chỗ đó đi, rồi nuôi bằng cỏ heo, lá cải, thỉnh thoảng thêm chút cám."

Bà Tần hỏi: "Ai làm vậy?"

"Kiều Nhị công tử."

Tứ tức phụ tròn mắt ngạc nhiên: "Kiều Nhị công tử nhìn văn nhã như vậy, không nghĩ tới bên trong lại như vậy, đây là văn nhã bại "

Bà Tần ngắt lời: "Hắc! Văn nhà bại hoại chỗ nào, không biết nói thì đừng nói. Văn nhã bại hoại là để chỉ người xấu, Kiều Nhị công tử đâu phải người xấu mà ngươi dám nói như vậy?"

Tứ tức phụ vội đập vào miệng mình: "Ây da, con không biết chữ, nói sai rồi, nương đừng giận."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận