Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 460

Tiền thị kéo tay đại tỷ nhà mình: "Ca nhi đâu? Đừng làm nữa, lại đây ngồi với muội, tỷ là khách mà."

Tiền Chiêu Đệ ngượng ngùng nói: "Sao lại thế được, ta đâu có mang gì tới đây."

Tiền thị kéo tay Tiền đại tỷ: "Không sao đâu, đại tỷ, tỷ cứ lại đây ngồi với muội."

Tiền Chiêu Đệ ngồi xuống bên cạnh Tiền thị trong phòng khách, tò mò hỏi: "Nhà các muội ngày nào cũng ăn nhiều như vậy sao? Sao lại có nhiều lương thực thế?"

Tiền thị nhớ lời dặn của đại tẩu, không dám nói gì nhiều, chỉ cười đáp: "À, đại tỷ, nhà muội có nhiều ruộng, lương thực cũng không còn nhiều lắm đâu. Rốt cuộc thì cả nhà đã ăn như thế này nhiều ngày rồi."

"Trong nhà có ba nam nhân khỏe mạnh, nếu không đủ ăn, họ sẽ tìm cách lo liệu, những cái đó đều là việc bọn họ phải làm. Hơn nữa, muội mang thai, đây lại là tôn tử thứ hai của Kiều gia, nên không thể để muội ăn uống kham khổ được."

Tiền Chiêu Đệ hâm mộ nhìn Tiền thị. Trước kia cứ nghĩ tứ muội gả vào nhà nghèo, không ngờ giờ lại sống tốt nhất, ăn uống đầy đủ, áo quần sạch đẹp.

"Này, Tiểu Niên đâu rồi? Ta không thấy nó."

Tiền thị đáp: "Tiểu Niên và Tiểu Hoa đang chơi ở vườn sau. Ở đó mát mẻ hơn."

Tiền Chiêu Đệ nghe vậy chỉ biết gật đầu: "Vậy à."

Tiền thị liền kể lại chuyện nhà mình bị kẻ trộm đột nhập: "Đúng rồi, đại tỷ, tỷ không biết, nhà muội vừa gặp phải kẻ trộm, bọn chúng trèo vào sân nhà. May mắn là muội nghe thấy động tĩnh..."

Tiền thị kể lại sự viện, Tiền Chiêu Đệ ở một bên liền giật mình kêu lên: "Làm sao nhà muội biết trước rằng kẻ trộm sẽ đến?"

Tiền thị đáp: "Nhà muội đâu có biết kẻ trộm sẽ đến nhà mình. Nhưng đại tẩu muội có nói gì đó về cách phòng bị, rồi nhà muội cho làm mấy cái bẫy bằng gỗ dưới chân tường. Không ngờ lại có tác dụng thật! Đi, muội dẫn tỷ đi xem."

Tiền thị dẫn Tiền Chiêu Đệ ra ngoài xem mấy cái bẫy gỗ dưới chân tường. Đúng lúc ấy, Tiền Chiêu Đệ thấy Chân Nguyệt đang đứng bên kia tập b.ắ.n cung, mũi tên trúng ngay giữa tâm của tấm bia gỗ.

Tiền Chiêu Đệ sững sờ, không ngờ đại tẩu của tứ muội lại lợi hại đến thế, còn biết b.ắ.n cung!

Nghe thấy tiếng động, Chân Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt có chút sắc lạnh, khiến Tiền Chiêu Đệ sợ hãi lùi lại một bước. Chân Nguyệt nhìn thấy hai người, gật đầu chào: "Đại tỷ thông gia nghỉ ngơi khỏe rồi thì cứ đi dạo một chút cho thư giãn, nhưng cẩn thận với mấy cái bẫy gỗ dưới tường."

Tiền Chiêu Đệ lúng túng đáp: "Vâng, vâng, được."

Lúc này, Tiền Chiêu Đệ mới hiểu vì sao tứ muội bảo không được nói chuyện Tiểu Niên biết chữ với ai, sợ đại tẩu muội ấy nghe được sẽ không hài lòng. Với một người lợi hại như Chân Nguyệt, Tiền Chiêu Đệ càng cảm thấy lo lắng. Nếu làm đại tẩu của Tiền thị phật lòng, liệu có khi nào Chân Nguyệt sẽ dùng mũi tên mà b.ắ.n c.h.ế.t nàng ấy không?

Chân Nguyệt thấy Tiền Chiêu Đệ có vẻ câu nệ, liền thu cung tiễn lại và bước vào nhà. Đúng lúc đó, Tiểu A Sơ từ phía sau chạy ra, reo lên: "Nương - nương -"

Chân Nguyệt quay lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu A Sơ ôm bụng, đáp: "Đói quá!"

Chân Nguyệt dẫn nhi tử đi rửa tay: "Đi với nương vào bếp xem Trịnh nương tử đã nấu cơm xong chưa."

Tiểu A Sơ giật gật cái mũi: "Mùi thơm, có cơm!"

Chân Nguyệt cười: "Cơm thơm, đúng rồi, chúng ta đi xem."

Khi vào bếp, đồ ăn vẫn chưa xong, còn Trịnh nương tử và Kiều Trần thị vẫn đang bận rộn nấu nướng. Do trời nóng, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi.

Chân Nguyệt liền nhắc nhở Tiểu A Sơ: "Con nhìn nãi nãi và Trịnh bá mẫu đang nấu cơm vất vả chưa? Một lát nữa không được kén ăn, phải ngoan ngoãn ăn hết cơm, nghe chưa?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận