Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 867

Vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng thái giám hô lớn: "Bái kiến Tần Vương, Tần Vương phi."

Chân Nguyệt ngừng nói, quay đầu lại nhìn. Không lâu sau, Kiều Nhị và Tiền thị bước vào.

Hai người vừa hành lễ xong, rồi ngồi xuống một bên. Kiều Nhị mở lời: "Đại ca, đại tẩu, nghe nói chuyện ở phủ Tấn Vương, tam đệ chắc là bị người ta gài bẫy thôi. Hai người đừng quá bực bội, trước hết phải điều tra rõ ràng nữ tử đó đã."

Tiền thị bên cạnh cũng lên tiếng an ủi Mạn Châu: "Chuyện này chẳng có gì phải lo lắng, nữ tử đó không biết liêm sỉ, chắc chắn đã lập mưu gài bẫy tam đệ. Không ngờ tam đệ lại trúng kế. Ta cứ tưởng là Kiều Nhị nhà ta dễ trúng bẫy hơn chứ."

Kiều Nhị đành nói: "... Được rồi, hiện giờ đang nói chuyện tam đệ mà."

Chân Nguyệt khẽ cười: "Trước khi các ngươi vào, ta cũng nói thế, còn tưởng rằng nhị đệ mới dễ bị lừa cơ."

Kiều Nhị chỉ biết thở dài, tự hỏi: "... Chẳng lẽ trong mắt mọi người, ta đáng tin cậy ít vậy sao?"

Tiền thị gật gù đồng tình: "Đúng là vậy rồi."

Kiều Tam cúi đầu, mặt gần chạm đất, nói nhỏ: "Đại ca, đại tẩu, là lỗi của đệ."

Chân Nguyệt đanh thép: "Ngươi sai rồi, ngươi quỳ xuống mà ngẫm lại, nghĩ xem kế tiếp phải làm gì. Ngươi cần nhớ thân phận của mình. Ngoài phụ mẫu ngươi, ta và đại ca ngươi, rồi nhị đệ và nhị đệ muội, chỉ còn sáu người nữa là dưới một người trên vạn người. Chút mưu kế vặt này mà không xử lý nổi thì ngươi không đáng ngồi vị trí Tấn Vương ấy đâu!"

Rồi Chân Nguyệt quay sang nhìn Mạn Châu: "Còn ngươi cũng thế!" Nghe vậy, Mạn Châu lập tức quỳ xuống chịu dạy bảo.

"Ngươi là Vương phi của Tấn Vương, nắm cả hậu viện trong tay. Một nữ tử mà ngươi không quản nổi thì làm sao xứng làm Vương phi? Dù có để phu quân nạp nàng ta vào, sau đó chỉ cần bày mưu, nàng ta c.h.ế.t cũng chẳng ai làm gì được ngươi!" Chân Nguyệt nhìn sang Kiều Tam.

"Ngươi là chủ duy nhất của hậu viện, nắm giữ tất cả trong tay, kể cả người hầu kẻ hạ. Chỉ cần ngươi không nói, ai dám hé răng? Che mắt thiên hạ dễ như trở bàn tay! Ngươi là Tấn Vương phi, muốn phế ngươi thì cũng phải có thánh chỉ của Hoàng Thượng."

"Ngươi đã sinh con nối dõi cho tam đệ, chức thế tử chỉ có thể do con ngươi kế thừa! Nếu hắn thương ngươi thì sẽ càng giúp ngươi giấu kín. Chuyện này đáng để bận lòng sao?"

"Nếu thật sự bận lòng thì ngươi cứ coi như ném tình cảm đó cho chó gặm. Chỉ cần ngươi vẫn là Tấn Vương phi, con ngươi là thế tử, dù hắn có sinh thêm ai nữa thì con ngươi cũng đã trưởng thành, đủ sức bảo vệ địa vị. Ngươi hoàn toàn có thể trừ bỏ người khác trước khi họ kịp trưởng thành!"

"Cần thiết thì ngươi thậm chí có thể lật đổ hắn!" Lời nói dứt khoát của Chân Nguyệt khiến Kiều Nhị và Tiền thị sững người.

"Phụ nữ không quyết liệt thì không giữ nổi vị thế!" Chân Nguyệt vừa dứt lời thì Kiều Triều đã cầm đến một chén trà, mỉm cười: "Nói nhiều chắc khô cổ lắm, uống miếng nước đi."

Chân Nguyệt nhận trà, uống một hớp, rồi bảo: "Được rồi, đứng dậy đi. Ngồi xuống."

Kiều Nhị vội đỡ Kiều Tam đứng dậy, Kiều Tam quỳ lâu nên loạng choạng, may có Kiều Nhị dìu mới ngồi xuống ổn.

Chân Nguyệt thở dài: "Ta chỉ nói một tình huống cực đoan thôi. Chúng ta là người văn minh, không phải kiểu người động d.a.o động kiếm. Nhưng đại ca ngươi không phải vậy, muốn g.i.ế.c ai chỉ cần một thánh chỉ là xong. Các ngươi cứ nói với chàng nếu cần, dù đại thần có ý kiến gì cũng chẳng giải quyết được đâu."

Kiều Triều bên cạnh: ... Người xấu toàn để ta gánh. Biết sao được, chỉ đành cưng chiều nàng thôi.

Chân Nguyệt liếc qua phu quân: "Chàng cũng nói vài câu xem?"

Kiều Triều vừa lột nho vừa cười: "Nói gì?"

Chân Nguyệt: "Dạy dỗ đệ của chàng ấy!"

Kiều Triều gật đầu: "Được thôi. Nghe lời tẩu ngươi đi, đừng có lần sau."

Cả mấy người lập tức đồng thanh: "Dạ!"

Chân Nguyệt: ...

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận