Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 852

Chân Nguyệt vỗ n.g.ự.c hắn: "Không chê đâu. Tuy rằng chàng có già đi, nhưng thân hình này vẫn khiến ta rất ưng ý!"

Nàng đưa tay vào áo Kiều Triều, sờ vào những khối cơ bắp săn chắc trên thân người hắn,"Rất hài lòng!"

Kiều Triều cười, hôn nàng vài lần rồi ôm chặt: "Ta rất nhớ nàng. Từ nay chúng ta không bao giờ chia lìa nữa."

Mười mấy năm chinh chiến, thời gian họ ở bên nhau rất ít, trước khi ra trận, thì hắn đã bị bắt đi lính, thời gian họ thực sự ở cạnh nhau chỉ có một vài năm ngắn ngủi mà thôi.

Bao nhiêu lần họ buộc phải chia xa, nàng ở hậu phương, còn hắn ở tiền tuyến. Mỗi lần xa cách chỉ khiến hắn càng thêm thương nhớ, khi gặp nhau thì lại luyến tiếc chia tay. Nhưng vì đại cuộc, họ không thể không rời xa nhau.

Kiều Triều bế nàng lên giường, liền nghe thấy nàng nói khẽ: "Phải tắm trước đã!"

Hắn hôn nàng vài cái rồi bước ra ngoài bảo người mang nước ấm vào. Khi quay trở lại Chân Nguyệt thì hắn liền nắm tay nàng đặt lên cơ bụng mình.

Khi nước ấm được mang vào, Kiều Triều bế nàng vào bồn,"Cùng tắm nào."

Chẳng mấy chốc, nước đọng đầy trên sàn nhà. Chân Nguyệt mềm nhũn trong vòng tay của hắn, rồi lại bị bế lên giường. Khi hắn vẫn định tiếp tục, thì nàng liền đẩy nhẹ: "Chúng ta già rồi, kiềm chế chút đi."

Kiều Triều khựng lại. Già rồi? A Nguyệt nhà hắn nói hắn già rồi sao? Không thể nào!

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng,"Ta vẫn còn khỏe, còn sung sức!"

Chân Nguyệt không biết nói gì thêm...

Cả đêm đó, Kiều Triều chứng minh sức mạnh của mình, khiến Chân Nguyệt chỉ còn nghe thấy câu hỏi của hắn bên tai: "Ta ổn chứ? Ổn chưa? Thỏa mãn chưa?"

Chân Nguyệt:... Hắn có vẻ quên mất từ "chúng ta" đã già rồi. Chàng thì khỏe, nhưng nghĩ đến ta chút chứ?

Dù muốn hay không, cuối cùng nàng cũng bị ép phải "thỏa mãn".

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt không thể dậy nổi, Kiều Triều cũng nằm bên cạnh nàng không muốn rời đi. Sau thời gian dài xa cách, khiến hắn chỉ muốn ở bên nàng mà không lo nghĩ đến công việc đang chất đầy.

Mộ Khanh Thơ ghé qua hai lần, nhưng người hầu đều báo rằng bệ hạ và hoàng hậu vẫn chưa dậy, khiến nàng ấy càng thêm ngưỡng mộ bà bà mình. Dù đã là Hoàng hậu thì nàng vẫn sống theo ý mình.

A Sơ nghe vậy, cười nói: "Phụ mẫu đều là người giữ vị trí tối cao trong thiên hạ, dĩ nhiên muốn làm gì thì làm."

Mộ Khanh Thơ gật gù: "Cũng có lý." Nhưng đại gia đình vẫn nghĩ rằng đứng ở vị trí tối cao thì cần làm gương tốt cho mọi người, mà quên rằng họ thực sự có thể muốn làm gì thì làm.

Mãi đến gần trưa, Chân Nguyệt và Kiều Triều mới thức dậy. Sau khi dùng cơm, Kiều Triều đi xử lý công việc, còn Mộ Khanh Thơ cũng đến bái kiến nàng.

"Thỉnh an mẫu hậu," Mộ Khanh Thơ hành lễ.

Chân Nguyệt phất tay: "Không cần khách sáo, ngồi đi."

"Dạ, thưa mẫu hậu."

"Dạo này con vất vả nhiều rồi, có việc gì thì nói." Chân Nguyệt rất hài lòng với tức phụ này, người vừa có năng lực vừa hỗ trợ được rất nhiều việc.

Mộ Khanh Thơ đáp: "Quần áo cho lễ đại điển đã may xong, Thượng Phục Cục muốn mời mẫu hậu thử, nếu không vừa người thì có thể sửa lại."

Chân Nguyệt gật đầu: "Đưa quần áo lên đây."

Y phục nhanh chóng được mang tới. Chân Nguyệt mặc từng lớp một, cuối cùng khoác lên mình bộ hoàng bào màu đen thêu phượng kim tuyến. Khi đội lên chiếc mũ phượng nạm vàng, dây tua rủ dài trước ngực, nàng cuối cũng cũng mặc xong bộ trang phục liền nhìn vào gương, cảm thấy bản thân trông uy nghi và trang trọng vô cùng.

Chân Nguyệt đứng dậy, khiến mọi người lập tức cảm nhận được uy nghiêm toát ra từ nàng, ai nấy đều cúi đầu không dám nhìn. Mộ Khanh Thơ cũng sững sờ một lát rồi mỉm cười nói: "Mẫu hậu mặc bộ này thật quá hợp, như thể bộ y phục này được làm ra để chờ ngài mặc vậy."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận