Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 378

Chân Nguyệt nhướn mày hỏi: "... Huynh chắc là huynh được chứ? Có cần đi gặp đại phu không?"

Kiều Triều lí nhí: "... Nàng vừa chạm vào ta..."

Chân Nguyệt chép miệng: "Ta chỉ vô tình chạm thôi mà." Đụng một chút liền kích thích như vậy?

Kiều Triều không nói thêm gì, nhưng trong nháy mắt hắt cũng có chút hoài nghi về khả năng của mình. Tuy nhiên, hắn tin chắc rằng mình không có vấn đề gì: "... Chúng ta, chúng ta đã có hài tử rồi, ta có thể gặp vấn đề gì được chứ?" Hắn đúng lí hợp tình nói.

Chân Nguyệt:... Không vấn đề... Chỉ là xác định là huynh sớm?

Chân Nguyệt."Vậy đừng đè nặng lên ta nữa. Đi thay quần áo đi."

Kiều Triều ngoan ngoãn đi thay đồ, rồi trở về ôm lấy Chân Nguyệt, khẽ hôn lên má nàng: "Ngủ thôi."

Chân Nguyệt đã sớm thiếp đi từ lúc nào.

Sáng hôm sau, Kiều Triều và mọi người lại tiếp tục công việc ngoài đồng. Chân Nguyệt ở nhà chuẩn bị sữa đậu nành. Việc xay đậu không phải do nàng làm, mà Mạn Châu xay đậu, thêm chút nước, rồi dùng cối đá nghiền.

Sau khi nghiền xong, Chân Nguyệt cho sữa đậu vào nồi nấu, thêm chút đường vào cho ngọt. Mùi thơm của đậu nành ngào ngạt khắp nhà. Phần bã đậu thì được cho lừa ăn.

Khi sữa đậu nành đã sôi, Chân Nguyệt chia đều cho mọi người trong nhà, kể cả Tiểu A Sơ cũng có một chén nhỏ. Mạn Châu vừa uống vừa khen: "Sữa đậu nành này ngon thật."

Tiền thị cười: "Đại tẩu giỏi thật, nhưng mà đại tẩu không hay xuống bếp. Cũng may Trịnh nương tử nấu ăn cũng ngon không kém."

Mạn Châu đồng tình: "Từ lúc muội về nhà Kiều gia đến giờ cũng chưa thấy đại tẩu nấu ăn hoàn chỉnh lần nào, thường chỉ giúp đỡ những việc nhỏ thôi."

Chân Nguyệt bảo: "Mang thêm một bát cho họ uống đi."

Tiền thị nhanh chóng mang một bát lớn ra ngoài, đi gọi mọi người: "Cha, mọi người nghỉ tay uống sữa đậu nành nào. Đại tẩu vừa mới nấu xong."

 

Mọi người dừng tay, mỗi người một chén, ngọt ngào mà mát lạnh, ai cũng khen ngon, uống xong càng thêm sức lực để tiếp tục làm việc.

Vài ngày sau, Kiều Nhị và Tiền thị mang theo rau và tương ớt lên huyện thành. Họ ghé qua Tống phủ và Hoàng phủ, mang theo đồ ăn và tặng thêm một hũ tương ớt đặc biệt. Tiền thị nói với người hầu: "Đây là tương ớt đặc chế của nhà ta, xin tặng để cảm ơn Tống phu nhân đã chiếu cố việc làm ăn của nhà chúng ta."

Người hầu đáp: "Cảm ơn, ta sẽ báo lại với phu nhân."

Sau đó, họ cũng mang tương ớt qua Hoàng phủ và ghé tửu lầu Chu gia. Trên đường về, Tiền thị vui vẻ nói: "Lần sau chúng ta đến, chắc chắn họ sẽ hỏi mua tương ớt."

Kiều Nhị vẫn chưa chắc: "Cũng chưa biết được. Nhưng nếu họ muốn mua, không biết đại tẩu sẽ định giá bao nhiêu một hũ?"

Tiền thị trầm ngâm: "Chắc chắn không rẻ đâu, mà nếu không bán thì thôi, nhà mình cũng không trồng nhiều ớt."

Kiều Nhị suy nghĩ: "Đúng vậy, nếu muốn bán nhiều thì phải trồng thêm ớt. Nhà mình hiện giờ có vẻ chưa đủ để cung cấp nhiều."

Tiền thị gật đầu: "Đúng thế, phải xem ý của đại tẩu đã. Đại tẩu nói cũng muốn trồng thêm đậu nành và khoai tây, nếu muốn bán tương ớt chắc cũng phải trồng thêm ớt."

"Ừm"

Khi về đến nhà, họ nói lại với Chân Nguyệt, quả nhiên nàng đã chuẩn bị sẵn kế hoạch: "Nếu tương ớt trở thành món hàng bán chạy, ta sẽ kêu thôn dân cùng trồng, nhà mình sẽ thu mua."

Kiều Triều khen: "Đúng là một cách hay". Vừa có thêm thu nhập, vừa giúp thôn dân.

Kiều Đại Sơn lo lắng: "Nhưng không phải ai trong thôn cũng biết trồng ớt, mà hạt giống thì ở đâu ra?"

Chân Nguyệt đáp: "Muốn kiếm tiền thì phải dám chịu rủi ro. Không nghĩ trồng thì không trồng thôi, trên Háo Tử Sơn không phải có một ít sao? Nếu không được lại mua thêm đất, nhà mình sẽ trồng thêm ớt."

Kiều Triều đề nghị: "Ta sẽ hỏi trưởng thôn xem có ai muốn trồng không."

Kiều Nhị nói thêm: "Nhà mình thu mua thì chắc chắn sẽ có người trồng, không chỉ ở thôn mình mà cả thôn bên cũng có thể tham gia."

Trịnh nương tử cũng góp ý: "Ta sẽ bảo bà bà ta trồng thử một ít."

Bạn cần đăng nhập để bình luận