Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 442

Dưa hấu còn chưa hái khỏi giàn, rất tươi mới. Tống Thiết Sinh liền sai người hái dưa hấu bỏ lên xe, cẩn thận che đậy lại.

Tiểu A Sơ đứng một bên quan sát mọi người đi tới đi lui, trông rất thích thú, còn lén lút nhìn Tống Thiết Sinh. Tống Thiết Sinh phát hiện, hỏi: "Đây là nhi tử của đại ca ngươi à?"

Kiều Nhị gật đầu: "Đúng vậy, tên ở nhà là A Sơ. Mau chào thúc thúc đi con."

Tiểu A Sơ ôm lấy chân Kiều Nhị, nói: "Thúc thúc tốt"

Tống Thiết Sinh cười,"Ngoan quá." Hắn lấy ra hai văn tiền đưa cho Tiểu A Sơ,"Thúc thúc tặng con quà gặp mặt."

Tiểu A Sơ nhìn Kiều Nhị, rồi lại nhìn Tống Thiết Sinh, nhưng không nhận. Kiều Nhị bảo: "Cháu nhận đi, thúc thúc quen biết cha cháu."

Nghe nhắc đến cha, Tiểu A Sơ mới dám nhận tiền rồi chạy vào phòng tìm Chân Nguyệt. Trong nhà có vài nam nhân đến, nên Chân Nguyệt và mọi người đều ở trong phòng.

Trước khi rời đi, Tống Thiết Sinh nói với Kiều Nhị rằng phu nhân của họ và một số thương nhân giàu có khác ở huyện thành đang tổ chức phát cháo cứu trợ.

"Ta và các huynh đệ khi ra khỏi thành cũng bị đám dân chạy nạn nhìn chằm chằm, có người còn xin chúng ta cho ăn. Chúng ta đều không dám cho, vì nếu cho có thể sẽ xảy ra cướp bóc. Lần này chúng ta mang theo cả vũ khí, đề phòng gặp phải chuyện bất trắc. Đúng rồi, ngoài thành dân chạy nạn càng lúc càng đông. Ta nghe nói có nhiều người từ nơi khác đổ về nữa. Nếu có thể tránh không đi huyện thành thì tốt hơn."

Kiều Nhị cảm kích: "Cảm ơn Thiết Sinh huynh đệ. À, nhà ta còn hai hũ tương đậu nành, để ta lấy tặng ngươi."

"Không cần đâu."

"Thiết Sinh huynh đệ nhận đi. Nếu không có ngươi giúp đỡ, có khi nhà ta cũng đã thành dân chạy nạn rồi."

Tống Thiết Sinh không thể từ chối, ngoài việc mang dưa hấu về, hắn còn nhận thêm hai hũ tương đậu nành mà Kiều Nhị tặng.

Chân Nguyệt ở trong phòng nghe thấy cuộc trò chuyện. Khi Tiểu A Sơ đưa hai văn tiền cho nàng, Chân Nguyệt nhận lấy rồi dặn hắn: "Ra ngoài chơi, nhưng đừng rời khỏi sân nhé."

"Dạ -"

Sau khi Tống Thiết Sinh và mọi người rời đi, Chân Nguyệt lấy cung tên ra tiếp tục luyện b.ắ.n ở sân trước, chỗ nàng thường luyện tập. Hai mũi tên liên tiếp đều trúng hồng tâm, khiến Kiều Nhị và Kiều Tam đứng nhìn mà khâm phục.

Đại tẩu quả là lợi hại!

Trước đây đại ca đã giỏi, không ngờ sau khi đại ca đi, đại tẩu cũng lợi hại không kém.

Kiều Nhị do dự một chút rồi nói: "Đại tẩu, đệ cũng muốn học."

Chân Nguyệt ném cung tên cho hắn: "Học đi. Các đệ đều nên học, nếu có kẻ xấu đến, cũng có thể b.ắ.n c.h.ế.t chúng."

"Bắn... b.ắ.n c.h.ế.t người?" Kiều Tam hơi hoảng sợ với hai chữ "giết người","Có cần đến mức phải g.i.ế.c không? Làm sao mà lại cần phải g.i.ế.c người?"

Chân Nguyệt đáp: "Nếu không muốn bị biến thành con mồi cho người khác ăn, thì cần thiết phải giết!"

Kiều Nhị và Kiều Tam nhớ lại câu chuyện Kiều Trần Thị kể về việc ăn thịt người, lập tức cảm thấy rùng mình. Nhưng nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ đó, họ hiểu rằng nếu tình thế bắt buộc, có lẽ họ cũng phải g.i.ế.c người để tự vệ.

Kiều Nhị và Kiều Tam bắt đầu học b.ắ.n tên, bởi dạo này nhà cửa không có nhiều việc nên họ cũng rảnh rỗi.

"À, các đệ nhớ lát nữa đào vài cái bẫy ở dưới chân tường," Chân Nguyệt dặn thêm."Không sợ thừa, chỉ sợ thiếu. Phòng bị trước, có thể sẽ không bao giờ dùng đến, nhưng vẫn phải chuẩn bị."

"Vâng, đại tẩu."

Sau đó, Chân Nguyệt đến chỗ Kiều Trần Thị hỏi: "Nương, nhà ta còn bao nhiêu lương thực?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận