Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 731

Nhưng mà trong suy nghĩ của nàng thì bọn họ cũng không phải không có cơ hội, bởi vì toàn bộ triều Đại Chu lâm vào hỗn loạn với đủ loại thế lực nổi lên, đất nước rơi vào tình cảnh chia năm xẻ bảy.

Khi chiến tranh xảy ra, khổ nhất vẫn là dân chúng. Hiện tại, khắp phủ An Bình đều hỗn loạn, dân chạy nạn đầy đường, ăn mày xuất hiện khắp nơi, ngay cả ở huyện thành cũng có.

Tiền thị lo lắng nói: "Chúng ta có nên quay về không?"

Kiều Nhị đáp: "Chờ thêm một thời gian nữa xem sao. Chỗ này của chúng ta còn tương đối an toàn. Nếu có chuyện gì, chúng ta sẽ chạy ngay."

"Được." Tiền thị mỗi ngày mở cửa tiệm trong lo sợ, chủ yếu là vì đã trải qua nhiều biến cố trước đây. Dù vậy, đóng cửa tiệm ở nhà chờ đại ca đại tẩu nuôi thì nàng ấy cảm thấy không ổn lắm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên ngoài, có rất nhiều người bán nữ nhi nhà mình đẻ ra, thậm chí còn có người đến quỳ ở cửa xin Kiều Nhị mua họ, nhưng cả Kiều Nhị và Tiền thị đều từ chối. Trong loạn thế này, người trong nhà còn lo không xuể, lấy đâu ra tiền để nuôi thêm người khác?

Thời buổi loạn lạc đã đến thật sự, các mặt hàng của Kiều gia trở nên quý giá. Rau củ và các vật phẩm khác mỗi ngày đều bán hết rất nhanh, thậm chí có người xếp hàng dài để mua, có lẽ lo sợ giá sẽ tăng thêm.

Ở thôn Đại Nam, trước đây từng có dân chạy nạn muốn vào thôn, nhưng đã bị dân làng phát hiện và đuổi đi. Thôn không nhận người lạ, vì sợ gặp rắc rối.

Không những không tiếp nhận, họ còn cảnh báo những người chạy nạn tránh xa thôn, nếu không sẽ bị đánh đuổi.

Hôm nay, Hồ lão đại đến nhà Kiều Triều để bàn bạc. Hồ lão đại: "Ta nghe được tin tức, hình như ở huyện bên cạnh có một thôn bị tàn sát hầu như không còn người sống! Tất cả tài sản đều bị cướp sạch, không rõ là do thổ phỉ hay quan binh."

Quan binh mà Hồ lão đại nhắc tới thực ra là quân của một kẻ tự xưng là Hoài Dương Vương, người đang kiểm soát vùng này.

Đánh trận thì cần người và lương thực, nhưng những thứ này lấy từ đâu? Mua à? Không phải không có những người có lòng dạ tốt bụng, nhưng Hồ lão đại không mấy tin tưởng Hoài Dương Vương, không rõ y từ đâu xuất hiện.

"Mấy năm trước, chúng ta bị cháy nhà, huynh cũng biết. Giờ ta sợ cả thôn lại gặp cảnh như thế. Nếu thổ phỉ thực sự đến, huynh nghĩ chúng ta phải làm sao?"

Kiều Triều đáp thẳng: "Luyện binh, chống đỡ."

Hồ lão đại lo lắng: "Nhưng trong thôn chỉ có ngần ấy người thôi."

Kiều Triều: "Vậy thì hợp sức với các thôn lân cận."

Hồ lão đại: "Được, ta sẽ đi tìm trưởng thôn các thôn bên cạnh. Khi nào bàn bạc, Kiều lão đại huynh cũng đến chứ?"

Kiều Triều gật đầu: "Không thành vấn đề."

Sau khi Hồ lão đại rời đi, Kiều Triều cũng cảm thấy lo lắng. Vừa bước ra khỏi nhà, hắn thấy A Sơ và A Trọng đang luyện b.ắ.n cung liền gọi to: "A Sơ!"

"Phụ thân!" A Sơ chạy tới, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Vừa rồi Hồ đại thúc đến có việc gì sao?"

"Không có gì, chỉ là trao đổi chuyện thu hoạch năm nay và thảo luận việc trồng trọt cho năm tới."

"A, vậy phụ thân cần gì sao?"

Kiều Triều nói: "Gọi hết hạ nhân nam trong nhà tụ tập lại, ta có chuyện muốn nói."

A Sơ lập tức đi truyền lời. Chẳng mấy chốc, tất cả hạ nhân nam trong nhà đều tập hợp lại. Kiều Triều đứng phía trước, A Sơ và A Trọng đứng bên cạnh.

Kiều Triều lên tiếng: "Tình hình bên ngoài chắc các ngươi đều biết. Vài ngày trước, có dân chạy nạn đến làng, nếu cảnh tượng như năm đó tái diễn, e rằng những ngày bình yên sẽ kết thúc."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận