Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 403

Sau khi tiễn đại phu về, Chân Nguyệt dặn dò Hồ lão đại và Hồ lão nhị: "Cứ tiếp tục chăm sóc con heo bị bệnh, một lát nữa nấu thêm một bát thuốc cho nó uống. Các ngươi cũng cho thêm cỏ khô để nó ấm áp. Đừng quên thuốc cho hai con heo khác nữa."

Chân Nguyệt quay sang Kiều Tam: "Đêm nay đệ cũng ở lại trông chừng. Nếu con heo không qua khỏi, thì đành mang nó lên núi chôn."

Hồ lão đại ái ngại nói: "Là do chúng ta chăm sóc không chu đáo, chúng ta sẽ bồi thường."

Chân Nguyệt chưa kịp nói, Kiều Trần thị đã nói trước: "Thôi, bồi thường gì chứ, heo bị bệnh các ngươi cũng không biết rõ lắm." Dù sao heo cũng không phải là người.

Hồ lão đại còn định nói thêm nhưng bị Hồ lão nhị ngăn lại. Cuối cùng, Kiều Triều lên tiếng: "Không cần bồi thường, nhưng nếu con heo bệnh không qua khỏi, khi bán heo, phần tiền thưởng của các ngươi sẽ bị trừ bớt chút ít."

Hồ lão đại và Hồ lão nhị đều không phản đối, miễn là họ còn được tiếp tục nuôi heo cho Kiều gia. Dù bị trừ phần thưởng, họ vẫn cảm thấy may mắn vì công việc nuôi heo này mang lại thu nhập tốt, đủ để gia đình họ có cuộc sống khá giả, thịt ăn không thiếu, và hài tử ngày càng khỏe mạnh.

Hai huynh đệ thầm biết ơn và quyết tâm sau này phải cẩn thận hơn trong việc chăm sóc đàn heo.

Chuyện con heo bị bệnh khiến Chân Nguyệt suy nghĩ kỹ hơn về việc nuôi súc vật. Nàng nhận ra rằng khi nuôi nhiều, chỉ cần một con bị bệnh thì rất dễ lây lan sang các con khác, gây nguy hiểm lớn cho cả đàn.

"Nên chia ra thành từng khu vực, nuôi riêng biệt. Như vậy, nếu một con bị bệnh thì cũng hạn chế lây sang những con khác," Chân Nguyệt đề xuất."Tổn thất cũng sẽ giảm đi."

"Còn phải định kỳ mời đại phu đến kiểm tra," Nàng nói thêm.

Nghe vậy, Tiền thị cũng nghĩ đến thu nhập nhà họ chủ yếu dựa vào mấy con vật này. Nếu chúng bị bệnh thì nguy mất.

Tiền thị thở dài cảm thán: "Không ngờ nuôi súc vật còn phải chăm sóc kỹ hơn cả người. Ta còn chẳng được khám định kỳ như chúng." Nàng ấy mang thai, tuy rằng bình thường không cần xuống ruộng làm việc, nhưng trong nhà vẫn phải làm việc.

Không giống bọn gia súc kia, ăn ngủ rồi lại ngủ ăn, nàng ấy so ra còn không bằng súc vật.

Kiều Nhị nghe vậy liền nói: "... Sao nàng lại so mình với heo chứ? Heo có thể bán lấy tiền. Nếu nàng muốn khám đại phu, thì tháng sau ta đưa đi."

Tiền thị cười: "Ta chỉ nói vậy thôi... Không bệnh thì cần gì đi khám." Tiền đó nàng ấy còn để dành cho nhi tử trong bụng mua quần áo đẹp.

Nhắc đến quần áo, Tiền thị chợt nhớ ra, liền nhìn về phía Chân Nguyệt: "Đại tẩu, quần áo Tiểu A Sơ trước đây mặc, bây giờ chắc không vừa nữa. Để dành cho nhi tử muội mặc có được không?"

Tiểu A Sơ ngày xưa mặc toàn quần áo đẹp, chất lượng tốt, lại tinh xảo. Tiền thị rất thích.

Chân Nguyệt mỉm cười: "Muội không ngại thì để ta lúc sau thu xếp cho muội."

Tiền thị vui vẻ đáp: "Không ngại không ngại", người trong thôn cũng toàn mặc quần áo cũ của huynh đệ để lại. Hơn nữa, chính này ấy cũng giúp làm quần áo cho Tiểu A Sơ, nên nàng ấy biết rõ chất lượng.

Chân Nguyệt gật đầu: "Được, để ta gom lại cho muội."

Tối hôm đó, Chân Nguyệt mở tủ quần áo, lấy ra đồ cũ của Tiểu A Sơ. Trong lúc dọn dẹp, nàng mới nhận ra quần áo của Tiểu A Sơ được để chung với quần áo của mình, hơn nữa cả tủ trở nên lộn xộn vì mỗi ngày đều lấy ra lấy vào.

"Phải nhờ cha làm cho Tiểu A Sơ một tủ riêng để đựng quần áo của nó," Chân Nguyệt nói.

Kiều Triều đáp: "Nhưng để tủ ở đâu đây?" Phòng này đã để quá nhiều đồ rồi, thư án cùng bán ghế lúc trước nhờ Kiều Đại Sơn làm cả căn phòng hết mức chật chội.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận