Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 418

Tiền thị nghĩ, đại tẩu chắc cũng như nàng, là một người mê cái đẹp nên mới đồng ý gả về Kiều gia nghèo nàn.

Mạn Châu đỏ mặt: "Cũng... cũng ổn thôi. Tam ca đúng là rất chu đáo, tối qua còn giúp muội luyện chữ."

Tiền thị mỉm cười: "Ngày trước, đại ca và đại tẩu cũng hay cãi nhau lắm, a, mà chủ yếu là tẩu mắng đại ca thôi." Nào là mắng vì vô dụng, yếu đuối, ngoài ra còn mắng cả Kiều Nhị nhà nàng ấy, đến cả cha chồng, bà cũng từng bị mắng. Tiền thị thấy lúc đó đại tẩu mắng như thế cũng không sai, nhưng bây giờ thì khác, đại ca đã thay đổi tốt nên hẳn. Trong nhà có tiền, lại không còn yếu đuối nữa. Có tiền thì tự tin lên hẳn.

Mạn Châu cười: "Nương muội cũng nói rằng phu thê nào mà chẳng cãi nhau."

Tiền thị gật đầu: "Đúng thế, nhưng hình như đã lâu đại tẩu không mắng đại ca nữa."

Lúc này, Chân Nguyệt cảm thấy tay đau sau khi kéo cung quá nhiều lần, Kiều Triều cũng nhận ra vết đỏ trên tay nàng. Hắn nói: "Thôi, nghỉ ngơi một chút đã."

Chân Nguyệt xoa vai: "Cũng được, nóng vội không thành công."

Kiều Triều nắm lấy tay nàng, vừa thổi nhẹ lên vừa dắt nàng về phòng. Tiền thị nháy mắt với Mạn Châu: "Đại ca thật biết thương tẩu tẩu. Muội xem, vào nhà cũng phải nắm tay đấy."

Mạn Châu: "..." , Kiều Tam ở nhà cũng thường nắm tay nàng ấy.

Về đến phòng, Kiều Triều lấy thuốc ra bôi cho Chân Nguyệt. Nàng từ chối: "Không cần đâu, đừng lãng phí tiền. Vết thương này không có gì nghiêm trọng, chỉ hơi đỏ một chút thôi."

Kiều Triều kiên quyết: "Làm sao mà gọi là lãng phí." Khi vừa nắm tay nàng, hắn cảm nhận rõ bàn tay Chân Nguyệt có vẻ thô ráp. Hắn nghĩ lần sau phải mua kem dưỡng tay cho nàng.

Kiều Triều bôi thuốc cho Chân Nguyệt xong, còn hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng, cười nói: "Đợi tay nàng lành hẳn, ta sẽ tiếp tục dạy nàng b.ắ.n cung. Nếu nàng muốn thưởng cho ta thì ta sẽ rất vui đấy."

Chân Nguyệt ngơ ngác: "?"

Kiều Triều đáp: "Chẳng hạn như quay lại hôn ta một chút."

Chân Nguyệt: "... huynh nghĩ cũng thật đẹp đó." Nàng đưa tay nhéo nhẹ má Kiều Triều: "Ta muốn xem da mặt huynh dày đến đâu."

Kiều Triều nhìn chằm chằm môi nàng: "Dùng cái gì xem, dùng miệng xem thử có được không?"

Chân Nguyệt giám định xong, da mặt hắn đúng là rất dày.

Kiều Triều bỗng cúi sát lại gần nàng, nói nhỏ: "Ta dạy nàng b.ắ.n cung mà chưa được thưởng gì cả." Hắn chu môi trêu ghẹo: "Nào, thưởng cho ta đi."

Chân Nguyệt đẩy mặt hắn ra: "Không có đâu."

Kiều Triều bướng bỉnh: "Thưởng đi, ta muốn được thưởng." Rồi hắn rút từ trong túi ra một ít tiền: "Đây là tiền ta kiếm được hôm nay."

Chân Nguyệt định đưa tay nhận, nhưng Kiều Triều liền rụt tay lại, nháy mắt: "Phải có thưởng."

Chân Nguyệt thở dài, không còn cách nào khác, nàng nhón chân hôn nhẹ lên má Kiều Triều. Nhưng hắn lại chỉ vào môi mình: "Chỗ này cơ."

Chân Nguyệt buồn bực, định từ chối, nhưng Kiều Triều nhanh chóng kéo nàng lại gần và hôn mạnh lên môi. Bị bất ngờ, nàng cắn nhẹ môi hắn, nhưng Kiều Triều kêu "Tê" một tiếng những cũng chẳng ngừng lại, mà còn hôn mãnh liệt hơn. Hắn bây giờ không còn là tên tiểu tử dễ bị kích động ngày trước nữa.

Hiện tại hắn phải hung hăng hôn người một lúc lâu mới kích động.

Không biết bao lâu sau, cả hai mới rời nhau ra. Kiều Triều ôm chặt Chân Nguyệt trong lồng ngực, còn nàng thì thở dốc, mặt đỏ bừng.

Bỗng nhiên, Kiều Triều bế Chân Nguyệt lên và đặt nàng xuống giường, rồi đè lên: "Nương tử, thưởng thêm một chút nữa đi, ta khó chịu -." Hắn nắm lấy tay nàng và đặt nó lên người mình

Vành tai Chân Nguyệt nháy mắt hồng như nhỏ máu, gương mặt non mềm làm hắn rất muốn nựng, Kiều Triều càng nhìn trong lòng càng nhộn nhạo, tiến lại gần l.i.ế.m một ngụm.

Chân Nguyệt nhìn hắn một cái, hít sâu một hơi: "Kiều Đại, đây vẫn là ban ngày mà!" Ban ngày ban mặt làm chuyện xấu. hắn không thẹn thùng?

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận