Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 444

Chân Nguyệt liền bảo: "Há miệng ra để nương xem." Nàng nghĩ Tiểu A Sơ mới hơn hai tuổi, răng còn chưa mọc đầy, sao lại đau răng được?

Tiểu A Sơ mở miệng, Chân Nguyệt đếm thử, không ngờ răng bé mọc nhanh quá, đã có hơn mười cái, hơn nữa giữa những chiếc răng có một cái hơi đen.

Chân Nguyệt nhớ rõ sau khi cho Tiểu A Sơ ăn đều bắt bé súc miệng, sao răng vẫn bị sâu?

Nàng nghi ngờ hỏi: "Con có ăn vụng gì không?"

Tiểu A Sơ lắc đầu,"Không có trộm."

Chân Nguyệt cau mày: "Vậy tại sao răng lại hỏng? Có phải ban đêm con không súc miệng trước khi ngủ với nãi nãi không?"

Tiểu A Sơ im lặng, không trả lời.

Kiều Trần Thị thấy vậy liền hỏi: "Sao vậy?"

Chân Nguyệt nhìn sang Kiều Trần Thị, hỏi: "Nương có cho nó ăn vụng gì không?"

Kiều Trần Thị lúng túng đáp: "Thỉnh thoảng ta cho nó chút đồ ăn vặt thôi." Bà thường lén cho Tiểu A Sơ ăn vì thương đứa cháu đích tôn. Nếu không phải vì Chân Nguyệt quản chặt, bà đã cho nó ăn nhiều thứ hơn rồi.

Mạn Châu nghe thấy cũng lên tiếng: "Thỉnh thoảng muội cũng cho Tiểu A Sơ ăn vặt." Nàng ấy thấy Tiểu A Sơ quá đáng yêu, lại là cháu trai duy nhất trong nhà, nên thỉnh thoảng cũng chiều chuộng. Nàng ấy nghĩ rằng sau này mình cũng sẽ sinh được một nhi tử đáng yêu như Tiểu A Sơ.

Chân Nguyệt thở dài: "Sau này đừng cho nó ăn nhiều như vậy nữa. Nếu có ăn, nhớ bắt nó súc miệng sau khi ăn. Giờ răng nó đã sâu rồi, đau đến khóc cả ngày. Ta không trách hai người, nhưng làm vậy chỉ khổ nó thôi."

Kiều Trần Thị nói: "Không sao đâu! Răng hư rồi sẽ thay, nó còn nhỏ mà, nhưng đúng là răng đau thì không tốt thật."

Chân Nguyệt: "Con sẽ đưa nó đi khám đại phu, con thấy có hai cái răng đã đen rồi."

Kiều Trần Thị cười: "Không sao đâu, bọn Tiểu Hoa cũng vậy mà, thay răng là không sao cả."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không được, nếu để hỏng hoàn toàn thì e rằng răng mới không mọc được. Người lớn còn chịu không nổi cơn đau răng, huống chi là tiểu hài tử."

Kiều Trần Thị đồng tình: "Vậy ta sẽ đi cùng con. Trước đó Tống gia có nói tốt nhất không nên ra ngoài?."

Chân Nguyệt đáp: "Không nên đi huyện thành, nhưng chúng ta có thể đi trấn trên."

Kiều Trần Thị nói: "Ta sẽ gọi lão gia đánh xe, chúng ta cùng đi."

"Được."

Trước khi ra khỏi nhà, Chân Nguyệt cầm theo cung tên, đặt vào sọt xe để đề phòng bất trắc.

Sau khi Chân Nguyệt và Kiều Trần Thị rời đi, Mạn Châu cảm thấy áy náy vì chuyện Tiểu A Sơ bị đau răng, nên vào phòng Tiền Thị tâm sự: "Chắc muội không nên cho Tiểu A Sơ ăn đồ ngọt, đại tẩu chắc giận muội lắm."

Tiền Thị ngạc nhiên hỏi: "Đại tẩu có trách muội sao? Đại tẩu đã nói gì?"

Mạn Châu thuật lại lời Chân Nguyệt vừa nói. Tiền Thị cười, xua tay: "Ôi dào! Đại tẩu mà trách muội thì sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng như vậy đâu. Nếu đại tẩu giận thật thì chỉ cần một ánh mắt cũng đủ làm muội sợ rồi."

"Đại tẩu rất cẩn thận, thài tử đau răng thì sớm muộn cũng khỏi thôi. Chỉ cần thay răng là ổn. Tiểu Niên nhà ta cũng như vậy mà, không có gì phải lo. Nhưng Tiểu A Sơ là hài tử, nên phải cẩn thận chăm sóc hơn. Ta cũng mong đứa trong bụng ta lần này là nam hài." Tiền Thị vừa nói vừa vuốt bụng.

Mạn Châu thở phào: "Vậy đại tẩu không giận muội thật chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận