Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 645

Một người trong tộc từng đi theo bên cạnh Cố Sư Trần, khi nhìn Kiều Triều, cảm thấy quen thuộc. Sau một hồi suy nghĩ, ông nói: "Ngươi có phải là Kiều thiên phu trưởng không?"

Người này nhớ lại rằng Cố tướng quân từng khen ngợi người thiếu niên này, nói rằng hắn rất có tài, là người giỏi đánh trận. Nếu sinh ra trong gia đình danh giá, hắn đã sớm trở thành một nhân vật có tiếng tăm, nhưng lại sinh ra trong một gia đình nông dân.

Giờ nhìn lại, sinh ra trong gia đình nông dân cũng tốt. Ít nhất hắn không giống như Cố gia, bị dồn đến đường cùng, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Nói rằng Cố gia thông đồng với địch phản quốc quả thật là không thể tin được. Chắc là kẻ quyền cao chức trọng ở phía trên kia chột dạ, nên không dám xử tru di cả nhà, chỉ g.i.ế.c những nhân vật trọng yếu, còn lại đày đi nơi xa.

Kiều Triều nhìn kỹ người vừa lên tiếng, sau một lúc suy nghĩ, hắn nhớ ra: "Đúng, là ta. Nhưng giờ ta không còn là thiên phu trưởng nữa, ta đã từ quan về nhà làm ruộng. Ta nghe nói các ngươi sẽ đi qua đây, nên mang chút đồ đến giúp."

"Xin hỏi, thê tử của Cố tướng quân có ở đây không?"

"Bên kia," người kia chỉ về phía gốc cây, nơi thê tử và hài tử của Cố tướng quân đang ngồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều đưa cho họ một ít đồ tiếp tế, sau đó tặng phần còn lại cho thê tử của Cố tướng quân. Khi biết được thân phận của Kiều Triều, những người này đỏ hoe mắt, quỳ xuống cảm tạ.

Kiều Triều không ở lại lâu, hắn biết mình chỉ có thể giúp đến đây mà thôi.

Sau khi trở về nhà, Kiều Triều kể lại cho Chân Nguyệt nghe những gì mình đã chứng kiến.

Chân Nguyệt nghi hoặc: "Thật sự không phải bị truy sát đến cùng sao?"

Kiều Triều cũng cảm thấy có điều bất thường: "Không, chỉ bị lưu đày."

Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ hoàng đế sợ bị người đời dòm ngó nên không dám ra tay quá mức. Nhưng thôi, chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta. Phần đất Tam Chỉ Sơn đã khai hoang xong một phần, trên núi cần phải xây phòng ở và đào thêm giếng để trữ nước. Huynh nên sắp xếp việc này."

Ngọn núi mới mua được đặt tên là Tam Chỉ Sơn, vì từ xa nhìn lại, đỉnh núi trông như ba ngón tay nhô lên. Núi không cao lắm, tương đối bằng phẳng, rất thích hợp để trồng trọt.

Kiều Triều cũng không nghĩ rằng hoàng đế sợ hãi gì. Nếu là hắn, khi đã quyết định đối phó với một gia tộc, sẽ không có chuyện do dự. Có lẽ đằng sau còn có sự sắp đặt gì khác, nhưng chuyện này hắn không nói cho Chân Nguyệt.

"Được, ta sẽ lo liệu."

"Ừm."

Khi việc chuẩn bị trên Tam Chỉ Sơn hoàn tất, Chân Nguyệt bắt đầu gieo hạt giống hồi hương và bát giác, mong chờ chúng nảy mầm và phát triển.

Còn ở Háo Tử Sơn, cây trà đã mọc nhưng còn rất nhỏ, có lẽ phải chờ thêm 3-4 năm nữa mới có thể thu hoạch lá trà. Tuy nhiên, Chân Nguyệt cảm thấy có thể đợi được, miễn là đất nước không rơi vào cảnh loạn lạc, nàng sẵn sàng chờ.

Chẳng mấy chốc đã đến Tết Trung Thu, hai nhà Kiều Nhị và Kiều Tam từ huyện thành trở về, mang theo rất nhiều đồ đạc, chất đầy xe.

Đám gia nhân mang đồ vào nhà.

"Nương, con làm cho cha nương mỗi người một bộ quần áo, lát nữa cha nương thử xem." Tiền thị đặt tiểu A Trọng xuống. Tiểu hài tử đã biết đi,"Mau gọi gia gia, nãi nãi đi nào."

"Gia -" Tiểu A Trọng nũng nịu nói, giọng còn nhỏ xíu.

"Ai!"

"Gọi nãi nãi nữa, nãi nãi -" Tiền thị khuyến khích.

"Nãi -" Tiểu A Trọng lại gọi.

"Ôi, ngoan quá." Kiều Trần thị bế lấy Tiểu A Trọng,"Nào, vào phòng khách ngồi."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận