Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 518

Kiều Đại Sơn gật gù: "Châu Khánh Vĩnh cách chúng ta khá xa, phải vượt qua cả dãy núi lớn, người kia mà còn đến được đây cũng kể ra là giỏi."

Kiều Nhị đáp: "Nếu không có bản lĩnh, chắc đã không sống sót qua mùa đông rồi."

Cả nhà đồng tình: "Đúng vậy."

Kiều Trần thị thở dài: "Đại ca con đang ở biên giới đánh giặc, nay lại có phản loạn, không biết tình hình của đại ca con ra sao."

Kiều Nhị trấn an: "Đại ca sẽ không sao đâu." Hắn liếc nhìn Tiểu A Sơ đang cùng bọn Tiểu Hoa đào giun trong sân, Tiểu A Sơ càng lớn càng giống đại ca.

Mọi người đều mong sao chiến tranh không lan đến thôn của họ. Cảnh sống trong bất an quá khổ, không ai muốn phải chạy nạn một lần nữa.

Chân Nguyệt lắng nghe, nhận ra thế giới bên ngoài thực sự đầy rẫy bất ổn. Nàng cảm thấy may mắn vì nhà họ không phải rời khỏi thôn mà đi chạy nạn.

Dù cuộc sống hiện tại có phần cách biệt với bên ngoài, ít nhất họ vẫn có đủ ăn. Tuy nhiên, việc thiếu thốn một số thực phẩm, hơn nữa cả nước luộc thịt cũng không có mà ăn cũng có chút khó khăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt nhìn con trâu trong sân, nghĩ rằng thịt trâu rất ngon, nhưng lại không thể giết. Còn lừa... cũng không được. Nàng chỉ biết đều đặn vào núi tìm thức ăn, hy vọng có thể săn được chút thịt mang về.

Chân Nguyệt nghĩ mình cũng sắp phải trở thành thợ săn rồi.

Nghĩ vậy, hôm sau Chân Nguyệt thực hiện lời hứa dẫn Tiểu A Sơ lên núi. Tiểu hài tử cõng một cái sọt nhỏ trên lưng, tay cầm một cái cuốc nhỏ mà Kiều Đại Sơn làm cho, vì sợ bé cứ đào giun mãi mà bẩn hết quần áo.

 

Tỷ muội Tiểu Hoa cũng đi theo, còn Mạn Châu cầm một cái rổ để hái rau dại. Cả nhóm chủ yếu vào núi tìm măng và rau.

Chân Nguyệt nắm tay Tiểu A Sơ, nâng bé lên khi gặp đoạn đường khó đi. Khi vào sâu trong núi, trời trở nên lạnh hơn, Tiểu A Sơ hắt xì một cái. Chân Nguyệt nhanh chóng lấy ra một chiếc áo nhỏ cho nhi tử mặc vào."Dựa theo lời con nói là trong núi lạnh, phải mặc đủ ấm vào."

Tiểu A Sơ vội vã mặc áo, lúc trước Chân Nguyệt bảo bé mặc bé còn không chịu mặc, nên Chân Nguyệt chỉ có thể cầm trên tay.

Chân Nguyệt nói: "Được rồi, con đi theo các tỷ tỷ đào rau, không được chạy lung tung nhé. Nếu chạy loạn thì lần sau nương sẽ không dẫn theo đâu."

Tiểu A Sơ gật đầu: "Con biết rồi."

Mạn Châu cũng trấn an: "Đại tẩu, muội sẽ trông bọn chúng."

Chân Nguyệt dặn thêm: "Đừng hái những cây nấm lạ, cũng đừng chạm vào chúng, tránh bị ngộ độc."

"Được."

Chân Nguyệt đi sâu vào rừng, cách chừng một km. Nàng nhận ra có một khu rừng trúc gần đây, bèn tiến vào tìm măng. Sau khi đào được vài củ măng, bỗng nàng nghe thấy tiếng "chi chi" của chuột tre.

Cẩn thận tiến lại gần, Chân Nguyệt thấy vài con chuột tre đang di chuyển. Nàng nhanh tay giương cung, b.ắ.n trúng chân một con lớn, nhưng nó vẫn cố gắng chạy. Chân Nguyệt không bỏ cuộc, nhanh chóng điều khiển dây mây gần đó trói chặt con chuột lại. Chân Nguyệt g.i.ế.c chuột tre, ít nhất là có thể bắt được một con, cũng không tồi. Chuột tre được ném vào sọt, nàng không dám dùng quá nhiều dị năng, thứ nhất là sợ bị người khác phát hiện, còn lại là sợ thân thể mình chịu không nổi, nếu bọn Tiểu A Sơ gặp nguy hiểm mà nàng lại không sử dụng được dị năng thì thật xó xử lý.

Chân Nguyệt lại đào mấy ngọn măng, thời gian trôi qua tầm ba mươi phút, nàng có chút không yên tâm liền quay trở về nhìn, Tiểu A Sơ nghe được âm thanh âm liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chân Nguyệt lập tức đem giỏ tre của bé cho Chân Nguyệt xem,"Nương, xem!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận