Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 666

Dù không cần mua sắm thêm, trong nhà vẫn còn nhiều việc phải làm. Đầu tiên là g.i.ế.c heo, làm lạp xưởng, thịt khô và huyết tràng.

Ngoài ra, cả nhà còn phải dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp lại từng phòng, và làm bùa đào để treo trước cửa.

Chân Nguyệt đã chuẩn bị sẵn quần áo mới cho Tiểu A Sơ, gấp gọn gàng đặt ở ngăn tủ dễ thấy nhất, chờ đến lúc đó chỉ việc mặc.

Kiều Triều cũng có quần áo mới, nhưng khi thử vào thì thấy hơi rộng.

Chân Nguyệt nói: "Đến lúc đó mặc thêm một lớp bên trong là vừa, không cần phải sửa."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được."

Đến ngày trừ tịch, trời bỗng đổ tuyết lớn, nhưng trong bếp nhà Kiều gia lại rất náo nhiệt, ai nấy đều bận rộn chuẩn bị.

Kiều Triều ở trong phòng dạy Tiểu A Sơ viết chữ "phúc", còn Chân Nguyệt bước vào, thấy trên bàn đầy các tờ giấy chữ "phúc".

Nàng hỏi: "Hai người viết nhiều chữ phúc như vậy để làm gì?"

Tiểu A Sơ đáp: "Cha bảo lát nữa đem chữ phúc phát cho mọi người trong nhà, gọi là chúc phúc."

Chân Nguyệt cười nói: "Chúc phúc? Nhà ta đâu phải là nhà giàu có, ta cho rằng chỉ có lão nhân Hoàng đế kia mới ban phúc cho các đại thần thôi chứ."

Kiều Triều vội đáp: "Người lớn cũng có thể chúc phúc cho đám hài tử và chủ tử cũng có thể ban phúc cho hạ nhân."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Ừ, tùy các người vậy." Nàng cầm tờ chữ "phúc" mà A Sơ viết, không ngờ nhìn cũng không tệ. Dù không rành thư pháp, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra chữ nào đẹp.

Nàng lập tức khen ngợi: "Ồ, viết đẹp quá! A Sơ nhà ta giỏi thật." Chân Nguyệt xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của A Sơ.

Tiểu A Sơ thẹn thùng cười, còn Kiều Triều lên tiếng: "Cũng tạm được, để ta viết một chữ cho nàng xem."

Kiều Triều cầm bút, vung tay một cái liền thấy chữ "phúc" hiện ra trên giấy. Hắn thổi khô mực rồi đưa cho Chân Nguyệt, ánh mắt mong chờ nhìn nàng.

Kiều Triều nghĩ, mình viết đẹp hơn nhi tử, chắc sẽ được khen nhiều hơn chứ?

Tuy nhiên, sau khi nhìn kỹ chữ viết, Chân Nguyệt chỉ gật đầu và nói: "Không tồi."

Kiều Triều không hài lòng, hỏi: "Chữ của ta có phải đẹp hơn nhi tử không?"

Chân Nguyệt nhìn hắn cười: "Huynh lớn rồi mà còn so với nhi tử. Được rồi, chữ huynh đẹp lắm, rất có phong phạm, vừa nhìn là biết ngay thư pháp gia."

Kiều Triều ngẩng cao đầu, ưỡn ngực,"Tất nhiên rồi, ta... khụ, ta đã luyện rất lâu." Suýt nữa hắn đã buột miệng nói ra là mình đã học từ nhỏ.

Chân Nguyệt đáp: "Hai người cứ viết tiếp đi, đợi viết xong thì ngày mai ta sẽ cùng hai người đi chúc phúc. Cũng gọi cha nương và nhị đệ, tam đệ nữa."

"Được."

Tối đến, cả nhà Kiều gia quây quần ăn cơm trong phòng, lò than cháy đỏ rực. Cửa mở ra, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, nhưng trong nhà ấm áp vô cùng.

Nồi canh gà trên bếp sôi sùng sục, mọi người thả đồ ăn vào chần qua, chấm tương rồi ăn, mùi vị thật thơm ngon.

Trong một gian phòng khác, nhóm hạ nhân cũng đang ăn uống vui vẻ. Hôm nay là đêm trừ tịch, họ được chủ tử ban cho thịt heo, thịt gà, và rau quả để cùng nhau thưởng thức.

Bên Háo Tử Sơn, nhà Chân lão nhị cũng quây quần ăn tối, trong phòng ánh đèn leo lét, bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn.

Sau khi ăn uống no nê, cả nhà lại tụ tập trong đại sảnh sưởi ấm và thức canh đêm. Trên bàn bày biện rất nhiều đồ ăn.

Khi thời gian còn sớm, đám hài tử A Sơ chơi trò trốn tìm trong nhà, nhưng chẳng bao lâu chúng đã mệt rã rời.

Tiểu A Đóa đã ngủ gục trong lòng Mạn Châu từ lâu. Kiều Tam bế nữ nhi lên và nói: "Ta sẽ đưa nó về phòng, lát nữa ta quay lại."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận