Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 692

Kiều Triều chỉ vào cửa hàng cũ và nói với Chân Nguyệt về những tiếc nuối trong lòng. Chân Nguyệt vỗ vai an ủi hắn: "Cảnh cũ người xưa, mọi việc đều đã qua. Nhưng ngẩng đầu lên, ánh trăng vẫn là ánh trăng cũ đó thôi." Nàng chỉ tay lên trời.

Đêm nay, ánh trăng tròn và sáng rõ. Kiều Triều mỉm cười, nhìn lên ánh trăng rồi quay lại nhìn nàng, nói: "Nàng nói đúng, ánh trăng vẫn là ánh trăng, mà người thì vẫn là người ấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt nhận ra trong lời nói của hắn có chút ý tứ thổ lộ, liền hờn dỗi liếc hắn một cái: "Thôi, đi thôi."

Kiều Triều nắm tay nàng: "Ta đưa nàng đi ăn món ngon."

Sáng hôm sau, khi hai người dậy thì mặt trời đã lên cao. Kiều Nhị và những người khác đã sớm mở cửa tiệm. Hôm qua bị lỡ cả ngày, như Tiền thị nói, chậm trễ là chậm trễ kiếm tiền.

Chân Nguyệt và Kiều Triều thu xếp đồ đạc để trở về. Trên đường về, Chân Nguyệt mua một thùng cá bột, tất nhiên cũng mua thêm vài món khác để dỗ Tiểu A Sơ, chắc chắn thằng bé sẽ khóc khi hai người về muộn.

Khi họ về đến nhà thì đã là buổi chiều. Tiểu A Sơ quả nhiên giống như một quả pháo nhỏ, chạy ào ra ôm chặt lấy chân Chân Nguyệt, mắt đỏ hoe: "Nương, cuối cùng nương đã về!"

Kiều Trần thị cũng bước tới: "Hôm qua dỗ thằng bé mãi, nó cứ đòi chờ các con về."

Kiều Triều nhìn nhi tử: "Đã lớn rồi mà còn khóc nhè. Mau cho ta xem tay con có phải vì chúng ta vắng nhà mà lười biếng hay không?"

Tiểu A Sơ bị Kiều Triều kéo đi, lắc đầu: "Không lười đâu!"

Chân Nguyệt đặt thùng cá bột xuống rồi hỏi Kiều Trần thị: "Cha đâu rồi?"

Kiều Trần thị đáp: "Ông ấy đi xuống ruộng rồi. Con lại mua cái gì thế?"

Chân Nguyệt: "Cá bột, định nuôi thêm cá. Trong nhà còn cái lu nào không? Con muốn nhờ cha tìm người giúp đào một cái ao ở góc vườn để nuôi cá."

Kiều Trần thị gật đầu: "Có lu đấy, đợi ông ấy về rồi tính. Mọi việc xử lý ổn thỏa chứ?"

Chân Nguyệt kể lại mọi chuyện: "Ổn cả rồi, Huyện thái gia phán rằng Triệu gia phải đưa cho chúng ta một ngàn lượng bạc mới được đem Tiểu Hoa về, còn Tiểu Thảo thì không nhắc đến."

Kiều Trần thị thở phào: "Ổn là tốt rồi, ta thật lo Tiểu Hoa và Tiểu Thảo sẽ bị kéo về để chịu khổ."

Chân Nguyệt trấn an: "Nếu họ còn dám đến nữa, chúng ta sẽ không nương tay đâu. Các nhi tử của nương còn đánh họ một trận rồi, chắc họ không dám quay lại nữa."

Sau đó, Chân Nguyệt lấy ra những món đồ đã mua: "Con mua ít xương về để nấu canh đêm nay, thêm chút đồ ăn nữa. Đây là hai xấp vải, nương với cha nếu thiếu quần áo thì tự may lấy."

Kiều Trần thị nói: "Chúng ta chẳng thiếu gì quần áo, có lẽ A Sơ và Tiểu Thảo cần nhiều hơn. Ta sẽ tranh thủ may cho chúng vài bộ."

Chân Nguyệt gật đầu: "Con còn mua mấy que kẹo hồ lô cho bọn Tiểu Niên nữa."

"Con đi xem A Sơ, dỗ thằng bé một chút, thằng bé khẳng định là một bên khóc nhè một bên đánh quyền."

Kiều Trần thị: "Con đi đi, đồ vật để ta sắp xếp."

Đúng như dự đoán, thằng bé vừa khóc vừa tập võ, Kiều Triều đứng bên cạnh la mắng: "Nắm tay không đủ lực! Con ăn cơm chưa? Phải mạnh mẽ hơn!"

Chân Nguyệt:... Một người khóc, một người hung ác, thật là không đành lòng nhìn.

Khi Tiểu A Sơ tập xong, Chân Nguyệt vẫy tay gọi, thằng bé chạy tới mách: "Phụ thân bắt nạt con."

Chân Nguyệt đưa cho nhi tử một que kẹo hồ lô: "Ăn đi, cái này ngon lắm, nương thử rồi."

Tiểu A Sơ cắn một miếng, thấy quả nhiên ngon hơn cái đã ăn lần trước, nhưng...

"Vẫn không ngon bằng nương làm."

Chân Nguyệt cười: "Vậy khi nào nương rảnh sẽ làm cho con."

"Dạ "

Bạn cần đăng nhập để bình luận