Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 631

Kiều Triều ra ngoài, liền ôm lấy Kiều Nhị và Kiều Tam: "Nhị đệ, Tam đệ, cuối cùng ta cũng trở về!"

Kiều Tam mắt đỏ hoe: "Đại ca!"

"Nhị đệ, tam đệ, những ngày qua vất vả cho các đệ rồi."

"Không đâu, đại ca mới là người vất vả."

Tối đó, gia đình chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn với gà, vịt và cả thịt lạp xưởng. Kiều Triều ăn hai bát cơm lớn, quả thật, đồ ăn ở nhà vẫn là ngon nhất.

Kiều Nhị và Kiều Tam ngồi cùng Kiều Triều, kể cho hắn nghe tình hình trong nhà. Một số chuyện Kiều Triều đã biết, còn một số về cửa hàng thì Kiều Trần thị chưa kịp nói.

"Mở thêm cửa hàng sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt nói: "Ta định chờ huynh về để xem xét."

Kiều Triều đáp: "Có thể mở, vừa vặn hai đệ mỗi người quản lý một cửa hàng."

"Còn đại ca thì sao?"

Kiều Triều cười: "Ta? Ta sẽ không quản. Ta và đại tẩu sẽ ở lại quê nhà. Các đệ cứ đi huyện thành là được rồi." Hắn biết căn nhà huyện thành, tương đối nhỏ, không thoải mái như căn nhà lớn ở quê.

Kiều Nhị nói: "Vậy đệ và lão tam sẽ lo việc ở cửa hàng, nếu có thời gian rảnh, đại ca hãy đến giúp bọn đệ xem xét."

"Được."

Buổi tối, Tiểu A Sơ vẫn theo thói quen vào phòng cha nương. Kiều Triều thấy liền bế thằng bé ra ngoài: "Con hiện tại đã lớn như vậy rồi, đã đến lúc tự ngủ một mình."

Tiểu A Sơ mở to mắt: "Nhưng con sợ."

Kiều Triều đáp: "Nam tử hán không được sợ, đi, cha sẽ đưa con đi ngủ. Chờ con ngủ rồi cha sẽ quay về."

Hắn đưa Tiểu A Sơ về phòng mình, đắp chăn cho thằng bé: "Con phải hiểu, nương con mệt mỏi lắm, buổi tối còn phải chăm sóc con thì nương sẽ rất vất vả."

Tiểu A Sơ không cãi lại, chu môi: "Vâng."

"Mau ngủ đi, cha sẽ đọc sách cho con."

Nghe giọng Kiều Triều đọc, chẳng mấy chốc Tiểu A Sơ đã ngủ.

Kiều Triều gọi nhỏ một tiếng để chắc chắn nhi tử đã ngủ, rồi lặng lẽ rời phòng, trở về phòng của mình. Chân Nguyệt vừa tắm xong, nhìn thấy hắn liền hỏi: "A Sơ đâu?"

"Hôm nay nhi tử tự ngủ rồi."

Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Thật sao? Nó chịu à?"

Kiều Triều cười: "Nó không muốn, nhưng ta nói rằng ta và nàng cần có thêm hài tử."

Chân Nguyệt đánh nhẹ vào vai hắn: "Ta không sinh đâu."

Kiều Triều cầm lấy tay nàng: "Không sao, đó chỉ là cái cớ thôi, nương nó mới đồng ý. Giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi nghỉ thôi."

Chân Nguyệt nghe thấy Kiều Triều nói "nghỉ ngơi" thì cũng không phản đối, nhưng khi thấy hắn bắt đầu cởi áo của nàng, nàng biết rằng đó không phải kiểu "nghỉ ngơi" bình thường.

Trong phòng, đèn vẫn sáng, chưa tắt. Bên trong màn, Chân Nguyệt đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì bỗng cảm thấy chân mình bị cắn nhẹ. Giật mình tỉnh dậy, nàng định đá chân ra nhưng lại bị Kiều Triều giữ chặt.

Kiều Triều nhẹ nhàng nói: "Nương tử, nàng làm đau ta rồi."

"Kiều Đại, huynh đúng là đồ biến thái." Đã muộn như thế mà hắn vẫn tràn đầy sinh lực sao?

Mặc kệ, Kiều Triều tiếp tục giữ chân nàng, ép xuống giường.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Kiều Triều chống tay lên nhìn Chân Nguyệt, thi thoảng cúi xuống hôn lên trán, mũi, môi và mặt nàng, khiến Chân Nguyệt thấy phiền, liền vung tay đánh nhẹ vào n.g.ự.c hắn.

Kiều Triều không hề giận, mà càng nhìn càng thấy A Nguyệt của hắn xinh đẹp. Mọi nét trên khuôn mặt nàng đều làm trái tim hắn xao xuyến, khiến hắn không thể rời mắt.

Chân Nguyệt thực ra không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng trong mắt Kiều Triều, nàng đẹp theo cách riêng của mình, càng nhìn càng thấy cuốn hút.

Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận