Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 684

Ngày hôm sau, Chân Nguyệt cùng Kiều Triều khởi hành sớm để đi lên huyện thành, mang theo cả Kiều Lực và Ngô Loan. Họ đi cùng Vương Nhị Trụ, người chuyên giúp Kiều gia vận chuyển hàng lên huyện thành. Ngồi trên xe bò, Kiều Triều bỗng nhiên nói: "Nếu không, ta xem thử trong huyện có bán ngựa không, chúng ta mua một con ngựa về. Ngựa nhanh hơn, bình thường có thể kéo hàng, còn khi có việc gấp thì cũng dễ đi lại giữa huyện và nhà."

Chân Nguyệt gật đầu: "Được đấy, đến lúc đó chúng ta xem thử."

"Ừ."

Trong khi đó, tại nhà Kiều Nhị, sáng sớm hắn vừa rời giường, rửa mặt và chuẩn bị đi mua bánh bao về làm bữa sáng. Tiền thị cũng vừa đánh thức Tiểu A Trọng dậy và mặc quần áo cho nhi tử. Bên kia, Tiểu Hoa đã dậy sớm nấu nước, vì nước trong nhà đều phải đun lên mới có thể uống.

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

Kiều Nhị ngạc nhiên, ai lại đến sớm thế này? Hắn ra mở cửa thì ngay lập tức bị một lão bà xông vào, mắng lớn: "Đồ vô lương tâm! Các ngươi đoạt chất nữ ta, vậy mà lại không cho nó về nhà, thật là không biết xấu hổ!"

Kiều Nhị đứng ngẩn người, bối rối: "Ngươi là ai?"

Tiểu Hoa nghe tiếng ồn ào liền bước ra, vừa lúc Triệu Đình đang nhìn chằm chằm vào nha đầu, liền gọi: "Tiểu Hoa, lại đây! Ta là phụ thân của con đây!" Nói xong, hắn đưa tay định kéo con bé lại.

Tiểu Hoa lập tức lùi lại, Kiều Nhị nhanh chóng đứng chắn trước mặt Triệu Đình, quát: "Ngươi định làm gì hả!"

Tiền thị lúc này cũng vội ra ngoài, đưa Tiểu A Trọng cho Tiểu Hoa, dặn: "Chăm sóc đệ đệ nhé."

Sau đó, Tiền thị tiến tới đối mặt với bọn Triệu gia, giận dữ quát: "Các ngươi định làm gì? Tự ý xông vào nhà dân thế này! Kiều Nhị, đi báo quan, tố cáo bọn chúng xâm phạm gia cư!"

Triệu lão bà tử đẩy mạnh Tiền thị, gào lên: "Ngươi dám báo quan à? Ngươi chỉ là con buôn! Bắt cóc hài tử nhà ta về làm công, có trả tiền không hả?"

Tiền thị bị đẩy lùi một bước, tức đến phát run. Từ khi Kiều gia phát đạt, chưa ai dám đối xử với nàng ấy như vậy. Nàng ấy gằn giọng: "Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ! Ngươi từng làm việc ở thanh lâu đúng không? Có phải bây giờ vẫn bán thân không? Đừng có nói là hài tử nhà bà, bà định trộm hài tử thì có!"

Tiền thị lập tức chạy ra cửa và hét lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng! Có người đến trộm hài tử! Lão bà đĩ thối này đến trộm hài !"

Tiếng kêu của Tiền thị nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Mọi người đổ xô đến xem chuyện gì đang xảy ra.

Triệu lão bà tử nghe thấy Tiền thị mắng mình là lão bà đĩ thối trộm hài tử, giận dữ không kìm được, liền túm lấy tóc Tiền thị.

"A!" Tiền thị hét lên đau đớn, nhưng nhanh chóng đẩy mạnh Triệu lão bà tử, rồi nhảy lên người bà ta, vừa đánh vừa hét: "Bọn buôn người trộm hài tử!"

Bên kia, hai huynh đệ nhà Triệu gia định xông vào giúp nương, nhưng Kiều Nhị đã nhanh tay cầm lấy đòn gánh, quát lớn và quất về phía bọn chúng: "Trộm hài tử! Trộm hài tử!"

Hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng kêu, liền cầm đòn gánh xông ra giúp đỡ, hô lớn: "Ai trộm hài tử?"

Tiền thị hét to: "Bọn chúng đấy! Ba người này định trộm hài tử nhà ta!" Lão thái bà đáng c.h.ế.t này sao khỏe như vậy, cào n.g.ự.c nàng ấy đau muốn chết.

Hàng xóm vốn quen biết Tiền thị, nghe vậy liền cùng nhau xông vào đánh Triệu lão bà tử. Một người hét lớn: "Bọn buôn hài tử đáng chết!"

Triệu lão bà tử bị vây đánh, kêu gào: "Đừng đánh! Ta không trộm hài tử! Ta là nãi nãi của nó!"

Tiền thị lớn tiếng phản bác: "Phi! Nãi nãi cái gì! Nãi nãi Tiểu Hoa đã c.h.ế.t rồi! Nó ở nhà ta mấy năm nay, nào có gặp qua nãi nãi nào!"

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận