Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 667

A Trọng cũng ngáp dài, Tiền thị liền đưa nhi tử về phòng, nói: "Nó cũng mệt rồi, nương à, để con đưa bọn nhỏ đi ngủ trước."

Kiều Trần Thị vẫy tay: "Được, ngủ đi, ngủ đi. Các con mệt thì cũng đi nghỉ luôn, để ta với cha các con thức là được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Nhị bảo: "Cha nương cũng già rồi, mệt thì đi ngủ, để con thức thay."

Lúc này, Kiều Triều và Chân Nguyệt đang chơi cờ năm quân. Vì quá chán, Chân Nguyệt vẽ bàn cờ trên tờ giấy, dùng đá làm quân cờ, còn Kiều Triều lấy một đoạn gậy gỗ nhỏ để chơi.

Nghe thấy vậy, Kiều Triều ngẩng đầu lên nói: "Cha nương đi nghỉ ngơi đi, để con thức canh." Rồi hắn quay sang nói với Chân Nguyệt: "Nàng mệt thì cũng đi nghỉ đi."

Chân Nguyệt cũng không chống nổi đêm khuya, nhưng nàng tạm thời còn chưa buồng ngủ.

"Đến lượt huynh, khi nào mệt ta sẽ đi ngủ."

Tiểu A Sơ ngồi bên cạnh xem cả hai đánh cờ, Chân Nguyệt vuốt đầu nhi tử và hỏi: "Mệt chưa? Để cha con đưa con đi ngủ nhé?"

Tiểu A Sơ lắc đầu: "Cha chơi nhanh đi, con cũng muốn chơi một lát."

Kiều Triều cười: "Con muốn thay cha làm đại tướng sao?" Hắn suy nghĩ một chút rồi bẻ gãy một mẩu gậy gỗ, đặt lên bàn cờ.

Chân Nguyệt tiếp tục ván cờ, nếu A Sơ chưa mệt, họ sẽ cùng nhau thức canh.

Một ván kết thúc, Chân Nguyệt thắng, A Sơ nhanh chóng nói: "Cha thua rồi, đến lượt con."

Kiều Triều cười mắng: "Tiểu tử thối!"

Chân Nguyệt cười theo: "Để nhi tử chơi một lát. Đây chỉ là trò nhỏ, sau này khi con lớn hơn, chúng ta sẽ dạy con chơi cờ chân chính."

Kiều Triều gật đầu: "Lúc đó ta sẽ dạy nó."

A Sơ còn nhỏ, dù Chân Nguyệt nhường nhưng thằng bé vẫn nhanh chóng thua và buồn bã rời cuộc chơi, tiếp tục ngồi xem cha nương đánh cờ.

Không biết bao lâu sau, Chân Nguyệt ngáp một cái, còn A Sơ đã ngủ gục trong lòng Kiều Triều từ lúc nào.

Nàng đứng dậy: "Thôi, không chơi nữa, ta đưa nhi tử đi nghỉ."

Kiều Triều ngăn lại: "Để ta, ta sẽ đưa các nàng về phòng." Chân Nguyệt không phản đối, nàng nắm lấy tay áo Kiều Triều, cùng hắn bước về hậu viện.

Tuyết lớn phủ trắng cả cây dù, trong đêm tối, hai bóng người bước sát vào nhau giữa trời tuyết rơi.

Khi trở về phòng, Chân Nguyệt bảo Kiều Triều đặt A Sơ lên giường, đêm nay nhi tử sẽ ngủ cùng nàng.

Kiều Triều phải thức canh đêm nên hắn chờ Chân Nguyệt cùng nhi tử nằm xuống nghỉ ngơi xong, hắn mới tắt đèn, ra ngoài đóng cửa rồi quay lại đại sảnh ở tiền viện tiếp tục gác đêm.

Kiều Tam và Kiều Nhị cũng còn ở lại, những người khác đã đi ngủ.

Kiều Nhị thêm củi vào lửa rồi cùng Kiều Triều bàn chuyện: "Đại ca, đệ tính mua một căn nhà ở huyện thành. Đệ và Tiền thị cũng ngại mãi ở nhờ nhà huynh."

Kiều Triều đáp: "Hai người cứ tự quyết định, căn nhà đó cũng chẳng ai ở. Tiền đủ không?"

Kiều Nhị gật đầu: "Đệ tính toán đủ, cũng không cần mua nhà lớn lắm." Hắn nghĩ chỉ cần đủ cho gia đình nhỏ của hắn ở là được.

Kiều Triều gật đầu: "Nếu không đủ, ta có ít tiền riêng cho đệ mượn."

Kiều Tam ngạc nhiên: "Thì ra đại ca có tiền riêng! Đại tẩu có biết không?"

Kiều Triều: "... Đại tẩu đệ đưa cho ta. Các ngươi không có sao?"

Kiều Tam cười: "Đệ thì Mạn Châu không quản tiền, chủ yếu là đệ giữ tiền." Tiền đều ở trong tay hắn, đương nhiên không cần phải có tiền riêng.

Kiều Nhị ngạc nhiên, giọng cũng thay đổi: "Gì? Tiền đều do đệ giữ à? Tam đệ muội hào phóng thế sao?"

Kiều Tam có chút kiêu ngạo: "Đệ quản sổ sách nên tiền bạc đều đưa đệ giữ. Nhưng khi Mạn Châu cần tiền, thì đệ đều đưa cho" Nàng ấy muốn bao nhiêu hắn cũng đưa, không quản nàng ấy muốn làm gì.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận