Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 655

Quản ương cười: "Không cần. Nếu có thể, ta muốn mua một ít khoai tây."

Kiều Triều đáp: "Ngài không cần phải mua, để ta chuẩn bị sẵn cho ngài mang theo."

Cuối cùng, Quản ương rời đi với một túi khoai tây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, Kiều gia trở lại cuộc sống bình yên, nhưng vào một ngày đầu đông, Kiều Triều nhận được tin tức rằng những người trong gia tộc Cố bị lưu đày đã gặp phải bọn cướp trên đường, nhiều người bị g.i.ế.c hại.

Khi biết tin, Kiều Triều cảm thấy điều này đã được chờ đợi từ lâu. Quả nhiên, hoàng đế đương thời không thể nào có lòng nhân từ đến vậy.

Tối đó, nằm cạnh Chân Nguyệt dưới tấm chăn dày để chống lại cái lạnh, Kiều Triều ôm nàng và kể lại chuyện này.

Chân Nguyệt không ngờ sự việc lại diễn ra nhanh như vậy,"Ta có cảm giác đây không phải là điềm lành. Hệ thống quan lại trong triều Đại Chu, huynh có hiểu rõ không?"

Kiều Triều đáp: "Có biết một chút, sao vậy?"

Chân Nguyệt tiếp tục: "Ngoài Cố tướng quân, nếu xảy ra chiến sự, còn có vị tướng nào đủ sức gánh vác không?"

Kiều Triều trầm ngâm: "Cũng có, nhưng so với Cố tướng quân thì không mấy ai xuất sắc bằng." Là một người lính, hắn hiểu rằng Cố tướng quân là một người tài năng, vừa có chiến lược giỏi vừa bày mưu lập kế khôn ngoan.

Làm một hoàng đế mà nói, có thể sẽ có sự nghi ngờ, nhưng mà nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, hoàng đế hiện tại lại như vậy...

Nếu chiến sự tại biên cương tái diễn, Kiều Triều cảm thấy tình hình sẽ rất nguy hiểm.

Chân Nguyệt chợt lên tiếng: "Chiến tranh, thiên tai, loạn dân... Hiện tại bề ngoài có vẻ yên ổn, nhưng sao ta cứ cảm thấy bên trong vẫn tiềm ẩn nhiều mối nguy cơ?"

Kiều Triều nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Nàng nói không sai."

Chân Nguyệt thở dài,"Ta cứ nghĩ cuộc sống có thể bình yên như thế này mãi, nhưng có lẽ ta phải dự trữ thêm lương thực trong nhà thôi."

Kiều Triều ôm chặt nàng, trấn an: "Không cần lo, ta sẽ bảo vệ nàng và mọi người trong nhà."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta không sợ, nhưng thật mệt mỏi khi phải sống trong lo âu. Ta không muốn phải chạy trốn thêm lần nào nữa. Lần trước trốn vào núi đã quá vất vả rồi."

Mệnh nàng sao lại khổ như vậy? Trong khi nhiều người khác khi xuyên không được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, nàng thật vất vả khiến cuộc sống tốt hơn một chút, tương lai lại có khả năng cất giấu hiểm nguy đang chực chờ.

Kiều Triều: "Ta sẽ không để nàng phải trốn. Nếu tình hình trở nên xấu, ta sẽ lo liệu mọi chuyện."

Chân Nguyệt khẽ vỗ vào n.g.ự.c Kiều Triều,"Ta trông cậy vào huynh đó. Thôi, ngủ đi."

Hai người từ từ thả lỏng, hô hấp đều đặn hơn và dần chìm vào giấc ngủ.

Không lâu sau, trong nhà xây thêm một cái hầm nữa, tất cả lương thực được tích trữ cẩn thận trong đó. Khi thời tiết ngày càng lạnh, Kiều Triều dẫn người vào rừng chặt rất nhiều củi để dự trữ và dùng một phần làm than.

Kiều Nhị và Kiều Tam đều trở về thăm nhà, mang theo một xe than trở lại huyện thành.

Kiều Nhị cười nói: "Vẫn là trong nhà tốt nhất. Ở huyện thành cái gì cũng phải dùng tiền, từ củi lửa đến than, mà trời càng lạnh thì giá cả lại càng đắt."

Kiều Tam cũng đồng ý: "Nhà mình còn dư than không? Đệ có thể mang một ít ra cửa hàng bán không?"

Kiều Triều gật đầu: "Ta sẽ cho người làm thêm một ít, rồi gửi tới cho các đệ bán."

"Đa tạ đại ca," Kiều Tam cảm kích nói.

Khi Kiều Nhị và Kiều Tam treo biển "Có than bán" bên ngoài cửa hàng, rất nhiều người kéo tới mua.

"Các ngươi có bao nhiêu than? Ta mua hết!"

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận