Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 767

Như Họa biết tiểu cô nương ấy là ai, là A Đóa, nữ nhi của tam phu nhân. Mỗi khi nàng ta ngừng làm việc hoặc trò chuyện, A Đóa sẽ lập tức chạy đi báo với người khác, không cho ai đến gần nàng ta, khiến nàng ta không thể trò chuyện gì với ai.

Đã đến đây lâu như vậy mà nàng ta vẫn chưa gặp được Kiều Đại, nàng thậm chí còn dùng tiền hối lộ tiểu nha hoàn để biết được tung tích của hắn, nhưng Kiều Đại suốt ngày bận rộn chẳng hề về nhà, còn nàng ta thì bận làm việc, không có chút thời gian rảnh.

Sau một thời gian, Như Họa cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy. Làm mãi khiến tay nàng ta đã trở nên thô ráp, mỗi ngày ăn uống chỉ toàn thực phẩm thô, quá khổ sở.

Sáng nay, nàng ta làm bộ có "bà dì" ghé thăm, than rằng thân thể không khỏe để tránh làm việc. Mạn Châu biết một số nữ nhân trong thời gian này rất khó chịu, nên dặn người nấu nước đường đỏ cho nàng ta, bảo nàng ta nghỉ ngơi một hôm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ Mạn Châu rời đi, trong sân không còn ai, Như Họa liền sai tiểu nha hoàn đi dò la xem Kiều Triều đang ở đâu.

"Đại nhân hiện đang ở hậu viện, hơn nữa hôm nay phu nhân hình như cũng không có ở nhà."

Như Họa nghe vậy mắt sáng lên,"Tốt lắm! Mau đi chuẩn bị canh, ta sẽ mang qua cho đại nhân."

"Vâng."

Kiều Triều đang xem lệnh truyền tin từ Hoài Dương Vương, bất ngờ yêu cầu hắn dẫn quân đi chi viện cho huyện Dao Châu. Lệnh phải xuất phát ngay sáng mai, và khoảng cách từ huyện Thương Quận đến huyện Dao Châu cũng không xa lắm, chỉ khoảng ba bốn ngày hành quân, thậm chí nếu di chuyển suốt đêm có thể đến trong hai ngày.

Nhưng tình hình bên đó chưa rõ ràng, lệnh xuất phát lại quá gấp gáp khiến Kiều Triều âm thầm chửi thề, rồi gọi lớn ra ngoài: "Kiều Lực, kêu phu nhân về ngay, rồi gọi cả Uất Trì Thịnh, Hồ lão đại, ca của tam phu nhân, thêm cả Lưu Đại Ngưu, Trần Thanh Thủy... tất cả bọn họ đến."

"Dạ, đại nhân." Kiều Lực rời đi chưa lâu, thì cánh cửa bỗng bị gõ. Kiều Triều nghĩ Chân Nguyệt đã về, liền đứng dậy mở cửa, nhưng lại thấy Như Họa tươi cười bưng một bát canh đưa tới: "Đại nhân, là ta."

Ngay lập tức, bản năng cảnh giác trỗi dậy, Kiều Triều giơ chân đá mạnh một cái,"A!" Như Họa bị hất văng ra giữa sân, bát canh rơi xuống đất "phanh" một tiếng, vỡ tan tành.

Nghe tiếng động, có người chạy đến: "Đại nhân, có chuyện gì vậy?"

Kiều Triều chỉ vào Như Họa, ra lệnh: "Ai cho phép nàng ta vào đây? Đem giam vào đại lao!"

"Rõ!"

Ngay sau đó, Như Họa phun ra một búng m.á.u rồi ngất xỉu. Nàng ta chỉ muốn thử quyến rũ một chút, nào ngờ lại thành ra thế này!

Khi Chân Nguyệt vừa trở về, nghe chuyện liền bảo: "Gọi đại phu đến xem qua, nếu khỏe lại thì cho nàng ta vào ngục làm việc."

"Vâng, phu nhân."

Chân Nguyệt bước vào phòng, hỏi: "Có chuyện gì mà kêu ta về gấp vậy?"

Kiều Triều đứng dậy, tiến lại nắm tay nàng kéo ngồi xuống, gương mặt đầy vẻ oan ức: "Mới nãy ta suýt bị người ta sàm sỡ."

Chân Nguyệt cười, vỗ nhẹ vào mặt hắn: "Đừng giả vờ. Ta nghe nói huynh đá nàng ta bay ra ngoài sân chỉ trong một cú đá. Ta đã sai người xem xét vết thương của nàng ta, sau đó sẽ cho vào ngục giam làm việc. Thôi bỏ chuyện đó qua một bên. Huynh gọi ta về có việc gì?"

Kiều Triều đáp: "Đợi một chút, chờ Hồ lão đại và mọi người đến đủ đã."

Lúc này, Kiều Lực vừa trở lại, thông báo: "Đại nhân, mọi người đã tập trung tại sảnh ngoài."

"Được, ta biết rồi. Ta sẽ ra ngay." Kiều Triều cùng Chân Nguyệt bước ra sảnh, nơi mọi người đã tập trung đông đủ. Kiều Triều đưa từng người xem lệnh truyền, Hồ lão đại không rành chữ nên có người đứng bên cạnh đọc lên, ai nấy đều sửng sốt nhìn về phía Kiều Triều.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận