Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 836

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, tất cả đều gọi nàng là nương tử của Kiều Định Vương, hoặc Kiều Định Vương phi, hay đơn giản là phu nhân của Kiều Tướng Quân, nhưng không ai gọi tên thật của nàng.

Bỗng một người nói: "Ta nghe loáng thoáng là họ Chân, nhưng chỉ biết vậy thôi."

Tư Mã Đồ Tuyệt liền ra lệnh: "Lập tức điều tra cho ta! Nếu có bát tự và ngày sinh của nàng thì càng tốt. À, về diện mạo, chỉ nhớ là thanh tú, mắt to, môi nhỏ... Ừm..." Nói rồi, hắn dừng lại, vì thực tế hắn chỉ liếc nhìn nàng từ xa một lần và nhớ rõ là nàng có vẻ rất dũng mãnh, đã b.ắ.n một mũi tên thẳng vào hắn!

Du Thảo Kê nghe mô tả mà không khỏi bối rối: "Vậy thì khó đoán lắm."

Tư Mã Đồ Tuyệt nói: "Vậy đợi người điều tra rõ ràng rồi ta sẽ bàn sau. Hoặc ngươi có thể xem giúp ta liệu Kiều Định Vương có khả năng c.h.ế.t trong trận này không."

Du Thảo Kê bấm ngón tay một lát rồi lắc đầu: "Không, đại nạn không chết. Điều đó nghĩa là về sau sẽ hưởng phúc, đúng không? Nhưng nếu thế thì..."

Du Thảo Kê bắt đầu lo lắng, Kiều Định Vương xuất hiện như từ hư không, phá vỡ mọi tính toán của hắn ta trước đây. Hắn ta vốn chọn theo Trấn Bắc Vương vì nghĩ người này có vận mệnh phi phàm, nhưng giờ đây sao Đế Vương lại di chuyển dần về phía Nam. Ban đầu, hắn ta nghĩ là do Trấn Bắc Vương sắp tấn công phương Nam, nhưng hiện giờ Du Thảo Kê có chút ngờ vực.

Nhìn lên bầu trời đêm, Du Thảo Kê tự nhủ rằng đêm nay phải quan sát kỹ hơn nữa.

Ở phía Chân Nguyệt, Kiều Triều dần khỏe lại, có thể đứng lên đi lại quanh trại, dù chủ yếu vẫn phải nằm nghỉ.

Cả gia đình ba người đang ngồi trong lều ăn bữa cơm giản dị với bánh màn thầu, một đĩa dưa muối và một con gà quay. Con gà này là A Sơ đi săn về để tẩm bổ cho phụ thân mình.

Tuy nhiên, Kiều Triều chỉ ăn một cái cánh, còn hai đùi gà thì nhường cho Chân Nguyệt vì bây giờ nàng trông gầy đi nhiều.

Chân Nguyệt lấy một cái đùi gà cho A Sơ, nhưng A Sơ nhìn ánh mắt của phụ thân liền đẩy đùi gà lại cho nương: "Nương ăn đi, con ăn cánh gà là được." Nói xong, cậu bẻ một cái cánh khác.

Chân Nguyệt bảo: "Cứ trao qua trao lại làm gì?" Rồi nàng đưa cái đùi gà cho Kiều Triều: "Chàng ăn đi!"

"Ta cảm ơn A Nguyệt!" Kiều Triều cười tươi rói.

Chân Nguyệt lại xẻ thịt để vào bát A Sơ,"Con ăn nhiều một chút, ra trận mới có sức mà đối phó địch. Hiện phụ thân con không thể ra chiến trường, nếu có gì xảy ra phải dựa vào con đấy."

A Sơ đáp: "Nương yên tâm, con sẽ tiêu diệt nhiều địch nhất có thể, còn đem đầu của Trấn Bắc Vương về cho người."

Chân Nguyệt cười trừ: "... Đừng làm thế, ta không muốn thấy đầu người."

"Vậy được ạ."

Kiều Triều đùa: "Con mà muốn g.i.ế.c Trấn Bắc Vương sao? Con vẫn còn trẻ lắm, Trấn Bắc Vương để phụ thân con đối phó."

A Sơ nuốt miếng thịt trong miệng rồi nói: "Chưa chắc đâu!"

Chân Nguyệt khuyên: "Thôi ăn nhiều vào, cả hai phụ tử các ngươi ăn thật no đi."

Khi ăn xong, A Sơ bận quân vụ nên rời đi trước. Kiều Triều hiện tại cần nghỉ ngơi, nhiều trách nhiệm được giao lại cho A Sơ.

Sau bữa ăn, Kiều Triều đưa Chân Nguyệt ra ngoài đi dạo, đến khi tối về chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn yêu cầu được lau người. Chân Nguyệt gọi một binh lính vào: "Giúp Vương gia lau người đi."

Kiều Triều thắc mắc: "Sao nàng không tự làm?"

Chân Nguyệt đáp: "Ta là nữ nhân yếu ớt, sức lực không nhiều. Để binh lính làm cho chàng đi, ta đi ra ngoài chút." Thực ra nàng chỉ muốn tranh thủ nghỉ ngơi một chút, làm gì cũng đến tay, thì mệt lắm. Ban đầu còn định để A Sơ giúp, nhưng thấy cậu bận rộn nên thôi.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận