Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 520

"Còn chưa rõ lắm. Khi đến Khánh Vĩnh Châu, đi hỏi thăm một chút mới biết được. Có lẽ sẽ chúng ta sẽ được nghỉ ngơi một hai ngày, lúc đó có thể đi nghe ngóng tin tức."

Vài ngày sau, đoàn quân của Kiều Triều đến Khánh Vĩnh Châu, nhưng thành đã bị phản quân chiếm đóng. Quân đội của Kiều Triều hạ trại ở vùng ngoại , chờ lệnh tấn công. Lúc bọn họ i qua những ngôi làng hoang vắng, không một bóng người, giống như chạy trốn.

Kiều Triều muốn đi nghe ngóng tin tức cũng không được.

Sau hai ngày chờ đợi, lệnh tấn công được ban ra. Kiều Triều trong vai trò thiên phu trưởng cũng tham gia vào trận đánh này.

Trận chiến kéo dài mấy ngày đêm, mà cổng thành Khánh Vĩnh cuối cùng cũng bị phá. Quân đội tiến vào thành, g.i.ế.c sạch phản quân hoặc đẩy chúng bỏ chạy. Thành Khánh Vĩnh tràn ngập cảnh hỗn loạn, các ngôi nhà trống rỗng, người dân thì ít ỏi, phần lớn đã trốn chạy.

Khi tạm thời ổn định tình hình, Kiều Triều xin phép ra ngoài dò hỏi tin tức về phủ An Bình.

Không biết có phải tin tức phản loạn bị c.h.é.m g.i.ế.c không mà dần dần có những người dân lén lút quay về từ các vùng núi. Họ bị bắt giữ để kiểm tra thân phận, trong đó một người dân tiết lộ: "Chúng ta từng là dân Vĩnh Khánh, nhưng khi phản quân đến, chúng ta phải trốn lên núi. Giờ nghe nói phản quân bị đánh bại, chúng ta mới dám quay về."

"Tất cả dân chúng đều đang trên núi sao?" một viên quan hỏi.

"Rất nhiều người đã chạy trốn lên núi, nhưng cũng có người trốn sang vùng khác. Ta không rõ hết được."

"Về nói với mọi người, phản quân đã bị đánh đuổi, có thể trở về."

Sau đó, ngày càng nhiều người quay lại thành Vĩnh Khánh. Kiều Triều nhân cơ hội hỏi thăm tin tức về phủ An Bình, nhưng không ai rõ về nơi đó.

Lúc đầu, kiều Triều cũng có chút tuyệt vọng. Lúc sau có một người cho biết có thân thích từ phủ An Bình đến Vĩnh Khánh để tránh loạn, nói là nạn châu chấu còn có nạn hạn hán, về sau còn có bọn cướp, người thân thích đó không còn cách nào khác đành phải bỏ chạy đến cậy nhờ bọn họ, nhưng Vĩnh Khánh về sau cũng có phản tặc, hơn nữa nghe nói phủ An Bình đã có mưa, người thân thích đó liền nghĩ trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Người ấy còn nói thêm: "Nghe đâu có thôn bị bọn cướp thiêu, rất nhiều nạn dân phải chạy trốn. Nghe nói nơi đó đều loạn hết cả lên."

" Ngươi có biết thân thích của ngươi ở thôn nào không?"

"Gọi là cái gì... thôn Đại ."

Nghe đến đây, đầu Kiều Triều như bị giáng một cú mạnh, trước mắt hắn tối sầm, mới bước một chân đã lảo đảo thiếu chút nữa té ngã trên đất.

"Thôn Đại Tây... Thôn Đại Tây..." Đó là thôn ngay cạnh thôn Đại Nam, nơi gia đình hắn sinh sống. Nếu thôn Đại Tây đã gặp cướp bóc, làm sao thôn Đại Nam Thôn có thể an toàn?

A Nguyệt nhà hắn ở đâu? Tiểu A Sơ đâu? Bọn họ làm sao bây giờ? Bọn họ cũng đi chạy trốn sao? Mà nếu có trốn, họ có thể chạy đi đâu?

Đêm đó, Kiều Triều sốt cao, miệng không ngừng gọi "A Nguyệt, A Nguyệt".

Hồ lão đại vẫn luôn ở bến chăm sóc Kiều Triều, lo lắng hỏi đại phu: "Thế nào rồi?"

Đại phu lắc đầu: "Chỉ là bị kích động quá mức. Thân thể hắn khỏe, không có gì nghiêm trọng, chính là trong miệng hắn vẫn luôn gọi A Nguyệt."

Hồ lão đại lau khóe mắt, than thở: "Là thê tử của Kiều thiên phu trưởng, tên có chữ nguyệt. Chúng ta nghe nói thôn bên cạnh bị bọn cướp đốt phá, cho nên hắn."

Hồ lão đại cũng không tránh khỏi lo lắng cho gia đình mình, cho thê tử và hài . Nếu hắn sống sót qua chiến trường mà về nhà không thấy ai, hắn cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Kiều Triều ốm suốt hai ngày, khuôn mặt gầy hốc hác đi, nhưng nhờ sức khỏe tốt nên dần hồi phục. Tuy nhiên, tinh thần của hắn vẫn chưa hồi lại, cả người trở nên tiều tụy, héo hon.

Bạn cần đăng nhập để bình luận