Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 657

Vương Nhị Trụ đúng là đã giao rau củ đến, nhưng vì tuyết rơi dày và đường trơn trượt, Kiều Triều phải đích thân dẫn vài người cùng đi chuyển hàng. Trên đường, họ phải đẩy xe rất vất vả, hành trình kéo dài lâu hơn bình thường. Khi tới huyện, dù trễ hơn nhưng cửa hàng Kiều gia vẫn mở muộn một chút.

Kiều Nhị thấy Kiều Triều đến thì vui mừng: "Đại ca, huynh đến rồi!"

"Ừ, đường khó đi nên ta phải dẫn người đến cùng."

"Vất vả đại ca rồi, mau vào uống chút nước ấm."

Sau khi uống nước ấm, Kiều Triều cảm thấy khá hơn nhiều, tay ôm ly nước mà cảm giác thật dễ chịu. Vết nứt trên tay hắn vẫn chưa lành hẳn, nhưng nhờ Chân Nguyệt liên tục nhắc bôi thuốc, tình hình cũng đã khá hơn so với trước.

Một lát sau, Kiều Triều qua thăm Kiều Tam: "Lão Nhị bảo buổi chiều không có nhiều khách nên sẽ cùng ta về nhà, còn đệ thì sao?"

Kiều Tam đáp: "Vậy đệ cũng về cùng."

Buổi chiều, Kiều Nhị và Kiều Tam đóng cửa hàng lại, cả nhà cùng nhau tập trung trước cổng thành để trở về. Tiền thị lau mũi cho A Trọng và quay sang nói với Mạn Châu: "Tam đệ muội, ta định về nhà ở, còn muội thì sao?"

Về nhà có hạ nhân giúp đỡ, trong khi ở huyện phần lớn thời gian phải tự mình làm việc, trời lại lạnh buốt, nàng ấy không muốn mỗi ngày phải dậy sớm.

Mạn Châu đồng tình: "Vậy muội cũng về nhà."

Tiền thị đề nghị: "Để hạ nhân theo Kiều Nhị và Tam đệ coi cửa hàng, còn chúng ta thì ở nhà qua mùa đông."

"Được."

Thấy Kiều Nhị và Kiều Tam về nhà, Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị rất vui. Tối đó, gia đình cùng nhau ăn lẩu.

Chân Nguyệt ăn đến mức mồ hôi túa ra. Kiều Triều nhìn thấy liền lấy khăn tay lau cho nàng, sau đó gắp cho nàng hai miếng thịt. Tiểu A Sơ đòi ăn cá viên, Kiều Triều cũng gắp đầy chén cho nhi tử.

Tiền thị nhìn sang Kiều Nhị chỉ lo ăn, nàng ấy không khỏi bực bội bèn dẫm lên chân hắn. Kiều Nhị bị đá đến tê rần, nhăn nhó: "Nàng đá ta làm gì?"

Tiền thị liếc trắng mắt không nói gì, tự gắp thức ăn cho mình.

Kiều Nhị ngơ ngác, không hiểu nàng ấy giận điều gì.

Đêm đó, khi cả hai nằm trên giường, Tiền thị kéo Kiều Nhị lại, nói: "Sao huynh không học đại ca chút nào?"

Kiều Nhị: "Học cái gì?"

Tiền thị bực bội: "Hôm nay ta thấy đại tẩu đổ mồ hôi, đại ca liền lấy khăn lau cho tẩu ấy. A Sơ đòi ăn, huynh ấy cũng gắp đồ ăn cho nhi tử, còn huynh thì sao? Chỉ biết lo ăn, không biết chăm sóc ta và A Trọng."

Kiều Nhị gãi đầu, ngây ngô đáp: "Vậy chờ lần sau! Lần sau ta gắp cho nàng?"

Tiền thị hậm hực: "Là vấn đề này sao? Huynh làm ta tức c.h.ế.t mất!"

Không có so sánh thì không thấy đau thương, nhìn đại tẩu và đại ca tình cảm tốt như vậy, sao Kiều Nhị nhà nàng ấy lại đầu gỗ như vậy chứ .

Ngày hôm sau, Kiều Nhị và Kiều Tam quay lại huyện thành làm việc. Làm lão bản không thể nghỉ mãi được.

Tại nhà, Tiền thị và Mạn Châu vừa thêu thùa, vừa chăm sóc hài tử. Than trong phòng đốt rất ấm, hai người ngồi cạnh nhau không thấy lạnh.

Tiền thị hỏi: "Tam đệ đối với muội thế nào?"

Mạn Châu ngơ ngác: "Hả? Tam ca đối xử với muội khá tốt."

"Tam ca có giúp muội lau mồ hôi không?"

Mạn Châu đỏ mặt: "Thỉnh thoảng huynh ấy cũng làm."

Tiền thị tiếp tục: "Tam đệ có giúp chăm hài tử không?"

Mạn Châu đáp: "Tam ca bận rộn, A Đóa đều do muội chăm. Thỉnh thoảng huynh ấy mới nhìn xem một chút." Tuy rằng cũng có cãi nhau, nhưng mà phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp, bọn họ rất nhanh đã hòa hợp.

Tiền thị nhắc nhở: "Hài tử vẫn cần phải thân cận với phụ thân con bé một chút, muội nên để Tam đệ chăm hài tử nhiều hơn." Như Kiều Nhị nhà nàng ấy ít nhất cũng hay giúp nàng ấy chăm A Trọng.

"Vâng."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận