Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 846

Vì Trấn Bắc Vương tạm thời im ắng, Kiều Triều cũng có thời gian nghỉ ngơi. Hắn trở về Trì Định để ở bên nương tử, tận hưởng hơn nửa tháng sum họp rồi mới quay lại chiến trường. A Sơ cũng trở về Phủ An Bình để thăm thê tử và hài tử.

Mộ Khanh Thơ khi nhìn thấy phu quân thì nước mắt tuôn rơi. Dù gia đình hòa thuận và nàng ấy ở Phủ An Bình cũng là người đứng đầu, nhưng nỗi nhớ phu quân khiến lòng nàng ấy ngày càng nặng nề.

Giờ đây trượng phu nàng ấy bình an trở về, Mộ Khanh Thơ không kìm được cảm xúc. A Sơ ôm thê tử an ủi: "Nàng đã vất vả nhiều rồi."

Mộ Khanh Thơ lắc đầu,"Huynh bình an trở về là tốt rồi. Bé Tiếu Tiếu biết gọi phụ thân rồi đó."

A Sơ mỉm cười: "Thật sao? Tiếu Tiếu đâu rồi?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mộ Khanh Thơ vội sai người bế bé Tiếu Tiếu đến. Ban đầu Tiếu Tiếu có vẻ xa lạ với A Sơ, nhưng chỉ một lúc sau đã gọi "Phụ thân", Mộ Khanh Thơ đứng bên nhìn trượng phu và nữ nhi chơi đùa mà hạnh phúc ngập tràn.

A Sơ ở nhà cũng không lâu, chỉ hơn nửa tháng rồi phải rời đi. Trước khi đi, hắn nói với Mộ Khanh Thơ: "Nếu nàng ở Phủ An Bình cảm thấy chán hoặc không có việc gì làm, có thể sang Trì Định ở cùng nương, nhưng nhớ nói với nương một tiếng khi đi nhé."

"Được." Mộ Khanh Thơ đáp lời. Tuy nhiên, thực ra công việc ở Phủ An Bình cũng không ít. Ở Trì Định, khu vực trồng lương thực không bằng bên này. Phủ An Bình là kho lúa chính yếu của Kiều Định Vương, đồng thời còn là nơi tập trung một số tài nguyên khác, nên Mộ Khanh Thơ mỗi ngày đều có rất nhiều việc để làm.

Trước đó, Chân Nguyệt đã sắp xếp huấn luyện một số nữ y sĩ. Ở Trì Định và Phủ An Bình đều có nhóm y sĩ riêng, và nhóm ở đây do Mộ Khanh Thơ quản lý.

A Sơ ôm nữ nhi một chút, rồi chào mọi người trước khi ra đi. Lần ra đi này không biết khi nào mới trở về, khiến Mộ Khanh Thơ không cầm được nước mắt. Bé Tiếu Tiếu được ôm trong vòng tay vội giơ tay lên lau nước mắt cho nương dù bé còn quá nhỏ để hiểu hết sự việc, chỉ muốn giúp nương bớt buồn.

Mộ Khanh Thơ nắm tay nữ nhi: "Con ngoan, chúng ta sẽ cùng nhau chờ phụ thân con về. Phụ thân con nhất định sẽ trở về."

Mùa đông năm thứ 17 triều Đại Chu, Kiều Định Vương hợp tác với Nam Dương Vương, cùng nhau tập hợp 20 vạn đại quân tiến sát Vân Châu. Tư Mã Đồ Tuyệt do chấn thương trước đó chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn còn ho nhiều, nghe tin này thì bệnh càng nặng thêm.

"Không ngờ Nam Dương Vương lại phản bội! Thật là tiểu nhân!" Tiền Toại tức giận chửi mắng.

Phương Tự lại hiểu được điều này, rốt cuộc hiện giờ quyền lực chia ba, việc thay đổi đồng minh là điều có thể xảy ra. Hắn ta than thở: "Giá mà trước đây chúng ta đã không từ chối hợp tác với Kiều Định Vương, biết đâu lực lượng của chúng ta đã mạnh hơn rồi? Có thể Vương gia cũng sẽ không bị thương nặng thế này."

Tư Mã Đồ Tuyệt khoát tay: "Không, trước kia ngươi nói đúng. Nếu không diệt trừ Kiều Định Vương kịp thời, hắn sẽ trở thành quái vật khổng lồ mà chúng ta không đối phó được. Lỗi là tại ta đã lơ là nhất thời."

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Hai mươi vạn đại quân đang tiến đến mà bọn họ chỉ có 15 vạn binh lính, trước đó đã tổn thất nhiều, sau đó cũng chỉ tuyển thêm được vài vạn quân.

Tư Mã Đồ Tuyệt lấy bản đồ ra: "Bên Ứng Châu còn bao nhiêu quân?"

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận