Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 374

Hai người nghỉ ngơi, chưa lâu sau Kiều Tam tỉnh dậy, trong khi Chung Mạn Châu vẫn đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, rửa mặt, rồi mang đồ đi lên Háo Tử Sơn.

Kiều Nhị đã đến từ sớm làm việc. Chân Nguyệt cũng mang theo Tiểu A Sơ, trên cổ tiểu hài tử đeo một cái ống trúc đựng nước."Đi mau, đưa nước cho cha con nào."

Tiểu A Sơ chậm rì rì bước đến. Kiều Triều đang làm việc, mồ hôi ướt đẫm trán, thấy nhi tử đến liền cười: "Con đi đưa nước cho cha đấy à?"

Tiểu A Sơ chỉ vào ống trúc trước ngực: "Nước, uống, cha."

Kiều Triều cười lớn: "Phải nói là 'Cha uống nước', đừng nói lộn xộn." Hắn nhìn sang Chân Nguyệt đang cầm theo một ấm nước."Là nước đường, các huynh uống trước một chút."

"Được," Kiều Triều nói rồi mở nắp ống trúc trên cổ Tiểu A Sơ, uống một ngụm nước đường ấm.

Chân Nguyệt cũng gọi Kiều Đại Sơn và mọi người lại uống nước. Mấy người uống xong đều cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Kiều Triều treo lại ống trúc lên cổ Tiểu A Sơ, định đưa tay sờ mặt con nhưng thấy tay mình dơ bẩn, hắn bảo: "Các nàng về trước đi, ở đây dơ lắm."

Chân Nguyệt nói: "Được, đi thôi nào, nhi tử".

Tiểu A Sơ nhanh chóng đi theo nương, thật ra quãng đường cũng chỉ vài bước là về đến nhà. Khi hai người đến trong sân thì Kiều Triều quay lại công việc, cầm lấy cái cuốc tiếp tục làm.

Lúc Chung Mạn Châu tỉnh dậy, nàng ấy hoảng sợ khi không thấy Kiều Tam đâu, vội vàng ra khỏi giường. Đến khi nàng ấy ra ngoài, phát hiện đã là buổi chiều và mình đã ngủ hơn một canh giờ.

Khi bước vào phòng khách, nàng ấy thấy Kiều Trần thị và nhị tẩu đang ngồi vây quanh bếp than may vá quần áo, còn đại tẩu thì đang lột tỏi. Nàng ấy hơi ngại ngùng nói: "Hình như con dậy muộn quá."

Tiền thị cười: "Có phải sáng đâu mà lo, đâu có muộn gì."

Chung Mạn Châu đỏ mặt: "Có việc gì cần con giúp không?"

Kiều Trần thị đáp: "Không sao đâu, con nghỉ ngơi cho khỏe, trong nhà hiện tại không có việc gì gấp."

Vẫn cảm thấy ái ngại, Chung Mạn Châu đến bên Chân Nguyệt và nói: "Đại tẩu, để ta giúp lột tỏi."

 

Chân Nguyệt suy nghĩ rồi nói: "Tam đệ muội, muội ra vườn hái thêm ít hành lá rồi rửa sạch giúp ta, hái nhiều một chút."

"A, được, muội đi ngay." Chung Mạn Châu lập tức đứng dậy ra vườn hái một rổ hành và quay về hỏi: "Đại tẩu, nhiều thế này đủ chưa?"

Chân Nguyệt nhìn qua: "Đủ rồi, muội đem đi rửa bằng nước giếng ấm".

"Được."

Sau khi rửa xong hành, Chung Mạn Châu mang vào bếp thì thấy Trịnh nương tử đang rang ớt, bên cạnh còn đặt một số gia vị khác. Món ăn của Kiều gia thật sự rất ngon, không chỉ mùa hè mà ngay cả mùa đông cũng vậy. Chung Mạn Châu nghĩ chắc hôm nay lại có món gì đó ngon lành,"Trịnh nương tử, nương tử đang chuẩn bị làm món gì thế?"

Trịnh nương tử lắc đầu cười: "Không phải ta, là đại nương tử bảo làm."

Vân Mộng Hạ VVũ-

"À, ra vậy."

"Chắc hôm nay đại nương tử lại chuẩn bị món gì ngon rồi," Trịnh nương tử cười nói.

Chung Mạn Châu hỏi: "Đại tẩu nấu ăn giỏi lắm sao?" Nàng ấy thắc mắc vì từ khi về Kiều gia, nàng ấy chưa thấy Chân Nguyệt tự tay nấu ăn, chỉ thấy nàng giúp việc lặt vặt.

Trịnh nương tử tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Tất nhiên rồi."

Không lâu sau, Chân Nguyệt đến kiểm tra: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

Trịnh nương tử đáp: "Xong hết rồi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy giúp ta nhóm lửa đi."

Chung Mạn Châu đứng bên cạnh hỏi: "Đại tẩu, muội có thể ở đây xem được không?"

Chân Nguyệt cười: "Được, nếu lúc sau muội chịu đựng được."

Quả nhiên chỉ một lát sau, Chung Mạn Châu đã ho sặc sụa vì mùi cay nồng của ớt, vội chạy ra ngoài.

Trịnh nương tử cũng che mũi, hắt xì liên tục, Chân Nguyệt thấy vậy liền nói: "Ngươi ra ngoài đi, hiện tại ở đây còn ổn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận