Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 501

Mọi người trong thôn cũng không ai muốn ra ngoài vào lúc này. Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, Chân Nguyệt lại cảm thấy may mắn vì bọn họ ở vị trí hẻo lánh, cách xa thành trấn, xung quanh còn có núi lớn bảo vệ. Chỉ cần có chuyện xảy ra, họ có thể trốn vào núi.

Trưởng thôn Kiều Phong cũng thông báo cho dân làng về tình hình bên ngoài, khuyên mọi người nên ở lại trong thôn, tránh ra ngoài vì có thể gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, ông ấy cũng cho người kiểm tra xung quanh thôn thường xuyên, phòng khi bọn cướp quay lại.

Thời tiết ngày càng lạnh, trong thôn, ai nấy đều lo cho bản thân. Có người không còn gì để ăn nên phải ra ngoài tìm kiếm, có người đi rồi không trở về, không ai biết là đã c.h.ế.t hay đã đi đâu.

Không khí trong thôn trở nên hoang vắng và u ám. Ở Kiều gia, cửa đóng kín, cuộc sống này quá khó khắn, bọn họ không giúp được những người khác, chỉ có thể che chở cho người trong nhà.

Kiều Đại Sơn dùng lại một tấm ván gỗ để làm cửa mới, và thường xuyên đóng chặt cửa lại. Chỗ bức tường bị sập, cũng được gia cố bằng những khúc gỗ to để chắn.

Khi lương thực trong nhà gần cạn kiệt, đến đêm khuya, bọn Kiều Nhị mới nâng cối xay đá lên, bước vào hầm lấy lương thực ra. Trong hầm vẫn còn khá nhiều, nhưng nếu cứ tiêu thụ mãi như thế, đến một ngày cũng sẽ hết sạch.

Đêm hôm đó, Mạn Châu ngập ngừng nói với Kiều Tam: "Tam ca... Muội muốn mang một ít lương thực về cho cha nương. Lần trước khi muội về thăm, nhà không còn bao nhiêu thức ăn." Cả nhà nàng ấy giờ đều đã gầy yếu đến mức trơ xương, hai đứa cháu cũng vô cùng xanh xao và yếu ớt.

Kiều Tam cũng băn khoăn, vì đó là nhà mẹ vợ. Cuối cùng, hắn quyết định hỏi ý kiến Kiều Trần thị. Kiều Trần thị hỏi lại Kiều Đại Sơn, và cuối cùng thì Kiều Đại Sơn trao đổi với Kiều Nhị, sau đó mới tìm đến Chân Nguyệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt đáp: "Cứ cho năm cân là được, không thể cho nhiều hơn."

Mạn Châu mừng rỡ: "Cảm ơn đại tẩu!" Nói rồi, nàng ấy quỳ xuống cảm tạ. Đêm đó, nàng ấy cùng Kiều Tam lén mang lương thực về nhà mẹ đẻ.

Nhà Chung gia cũng đã bị thiêu rụi, giờ trời lạnh, Chung phụ đã già, gánh nặng trong nhà đều đè nặng lên vai Chung Giai Hàng. Hắn dù đọc sách nhiều năm, nhưng giờ lại cảm thấy bất lực trước tình thế. Hắn còn tự trách rằng nếu trước đây hắn đi lính còn tốt hơn bây giờ.

Trong nhà dùng quan hệ để giữ hắn lại để hắn không bị mộ binh, tiền trong nhà tiêu hết sạch, còn mượn thêm từ họ hàng thân thích nữa.

Hiện tại họ hàng thân thích cũng chẳng biết trôi dạt về đâu. Chung Giai Hàng cả ngày lẫn đêm trằn trọc, không ngủ được.

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Chung Giai Hàng vội bật dậy, tay cầm cái cuốc thủ sẵn.

"Cha nương? Là con đây." Giọng Mạn Châu vang lên bên ngoài.

Nghe thấy tiếng của muội muội, Chung Giai Hàng thở phào, đặt cái cuốc xuống, lặng lẽ đẩy tấm ván gỗ qua một bên để mở cửa."Sao hai người lại đến vào giờ này?"

Mạn Châu và Kiều Tam bước vào, Chung phụ và Chung mẫu cũng tỉnh dậy."Đêm hôm khuya khoắt, sao các con lại đến?" Chung mẫu hỏi.

Mạn Châu ra hiệu im lặng rồi lấy từ trong áo ra một túi lương thực và đưa cho họ.

Chung phụ vừa sờ vào đã biết là gì, liền vội vàng từ chối: "Sao có thể nhận được, nhà các con người đông, lương thực chắc cũng không đủ ăn, mau đem về đi."

Mạn Châu đáp: "Cha nương cứ cầm lấy, con biết trong nhà đã không còn lương thực. Nhìn hai cháu gầy yếu thế kia, con không đành lòng."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận