Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 506

Mùa đông này, hài tử và lão nhân rất dễ qua đời, đặc biệt là nếu bị bệnh, không có đại phu, lại không có dược liệu, Kiều gia tuy có chút thuốc nhưng nếu dùng không đúng bệnh thì cũng không ích gì.

Kiều Trần thị vuốt ve đầu Tiểu A Sơ, lòng thầm lo lắng không biết liệu bà có còn đủ thời gian để chứng kiến tôn tử lớn lên. Bà không cần soi gương cũng biết tóc mình đã bạc trắng, và Kiều Đại Sơn cũng vậy, tóc ông đã sớm bạc hết. Gần đây, lưng ông đau vô cùng, nhưng chỉ có Kiều Trần thị biết điều đó, vì Kiều Đại Sơn không dám nói với ai, sợ làm mọi người thêm lo lắng.

Điều quan trọng là những người khác trong nhà không có chuyện gì, bọn họ cố gắng chịu đựng thêm chút cũng không sao.

Chân Nguyệt lúc này đang đứng ngoài lều, cảm nhận cái lạnh buốt của gió, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời...

"Đại tẩu, ngoài này lạnh lắm, vào trong sưởi ấm đi," Mạn Châu gọi từ trong lều.

Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta chỉ đoán thôi. Nhưng ta ngửi thấy trong không khí có mùi hơi nước."

Chân Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nói: "Mọi người có cảm nhận được không? Gió mang theo hơi nước. Ta cảm giác có nước ở đâu đây."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Nhị vừa bước ra ngoài, lập tức cảm nhận được gió lạnh buốt thổi vào người, nhưng hơi nước thì hắn chẳng cảm thấy gì cả, chỉ thấy lạnh thấu xương."Đại... đại tẩu, chúng ta vào trong thôi. Lạnh quá, không chịu nổi nữa."

Kiều Nhị run cầm cập, răng đập vào nhau vì lạnh. Hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, còn chiếc áo dày đã nhường cho Tiền thị, bởi nàng ấy đang mang thai.

Những người khác cũng không cảm nhận được hơi nước như Chân Nguyệt, nàng lại đến cạnh giếng nước để kiểm tra. Mặt nước trong giếng khẽ lay động, có vẻ như nước đã dâng lên một chút. Chân Nguyệt nhìn về phía xa, trời âm u và mờ mịt, không thể nhìn rõ gì, nhưng nàng có linh cảm rằng ở nơi xa kia, trời đang mưa, khiến nước ngầm dâng lên trong giếng.

Chân Nguyệt trở lại lều, nói với mọi người: "Ta nghĩ trời sắp mưa, có thể đêm nay, hoặc là ngày mai."

Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nàng: "Thật sự sắp mưa sao?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta chỉ đoán thôi. Nhưng ta ngửi thấy trong không khí có mùi hơi nước."

Mọi người cố dùng sức mà ngửi, nhưng vẫn chẳng cảm nhận được gì cả."Sao chúng ta không ngửi thấy gì nhỉ?"

Kiều Đại Sơn vốn là một lão nông có kinh nghiệm, bước đến sờ bùn đất và nhận ra có sự thay đổi nhỏ."Thê tử lão đại nói đúng, trời sắp mưa rồi."

Hai người đều cùng một ý kiến, khiến cả nhà bắt đầu khấp khởi vui mừng. Nếu trời thực sự mưa, thì cuộc sống của họ sẽ khá hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, vẫn còn nhiều lo lắng. Trời lạnh thế này, nếu mưa, liệu có càng rét hơn không? Mà nếu trồng trọt, liệu cây cối có sống nổi hay không?

Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ, nhắc nhở mọi người: "Tối nay chú ý một chút, ta sợ lều sẽ bị dột nếu mưa lớn."

Kiều Trần thị đồng ý: "Chúng ta nên chuẩn bị lều thật kỹ ngay bây giờ, nếu bị dột mà trời lại lạnh thế này, cả nhà ướt hết thì nguy hiểm lắm, dễ sinh bệnh."

Mạn Châu lên tiếng: "Con định về nhà báo cho cha nương con một tiếng."

Kiều Tam liền nói: "Để ta đi cho, nàng cứ ở nhà, ngoài này lạnh lắm."

"Được."

Cả nhà bắt đầu bận rộn, lo sửa sang lại lều và đề phòng trời mưa dột. Tất cả các lu đều được đặt ra ngoài để hứng nước mưa, như vậy sẽ có thêm nước sử dụng sau này.

Đến chiều tối, gió bắt đầu thổi mạnh, dường như báo hiệu sắp có bão. Mọi người quây quần bên nhau, đống lửa trong lều bị gió thổi làm lửa nhấp nháy không ngừng.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận