Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 405

Sau khi ăn xong, mọi người lại tiếp tục dọn dẹp chuồng heo và cho gà vịt ăn. Kiều Tam sau đó trở về nhà để nghỉ ngơi, vì hắn đã thức đêm canh heo. Cả Hồ Đại và Hồ Nhị cũng thấm mệt, nên Lư thị đề nghị: "Hai người nghỉ ngơi một lát, ta ở đây trông. Nếu có chuyện gì, ta sẽ gọi."

Hồ Đại và Hồ Nhị do dự một chút, nhưng Mạn Châu cũng nói: "Hai người cứ nghỉ đi, muội cũng ở đây trông. Dù sao cũng không có việc gì nhiều, một lát nữa Nhị ca muội sẽ tới."

Nghe vậy, hai người đồng ý nghỉ ngơi. Khoảng nửa canh giờ sau, Kiều Nhị đến, và hai huynh đệ Hồ Đại cũng tỉnh dậy.

Kiều Nhị nhìn kỹ con heo bị bệnh, nhận thấy tinh thần của nó đã khá hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể tự đứng dậy và đi lại.

"Nhìn tinh thần có vẻ tốt, chắc sẽ hồi phục thôi. Đêm qua có gì bất thường không?"

Hồ Đại đáp: "Không có gì, con heo ngủ ngon suốt đêm, chỉ tỉnh dậy một lần uống chút nước."

"Tốt lắm!" Kiều Nhị tiếp tục kiểm tra hai con heo khác mà trước đó trông có vẻ không ổn. Giờ chúng đã khỏe mạnh, tinh thần tốt như các con khác.

"Đại phu này giỏi thật! Về sau nếu nhà ta có súc vật bị bệnh, nhất định phải gọi vị đại phu đó."

Hồ Đại gật đầu: "Lần sau mà phát hiện có gì bất thường, ta sẽ lập tức tìm Chu đại phu."

"Ừ, vậy là tốt."

Ở làng, do tin tức về nạn châu chấu ở Châu Trì Định lan rộng, trưởng thôn từ sáng sớm đã triệu tập các thôn dân lại để bàn bạc đối sách.

Kiều Đại Sơn và Kiều Triều đại diện Kiều gia đến tham dự. Kiều Tam vì mệt mỏi sau một đêm dài nên ở nhà nghỉ ngơi, còn Kiều Nhị thì lên Háo Tử Sơn tiếp tục công việc, chỉ còn Kiều Đại Sơn và Kiều Triều có mặt.

Khi mọi người đã tụ tập đông đủ dưới gốc cây đa, trưởng thôn Kiều Phong bắt đầu nói lớn: "Chắc các ngươi cũng đã nghe tin về nạn châu chấu ở Châu Trì Định rồi. Ta gọi mọi người lại đây là để nói rõ mức độ nghiêm trọng của việc này."

Tin tức về nạn châu chấu khiến cả đám đông xôn xao, người thì đã nghe từ trước, kẻ thì không biết gì vì chưa từng lên huyện.

"Nạn châu chấu? Ở đâu vậy?"

"Nghe nói là ở châu Trì Định. Châu Trì Định là đâu vậy? Ta chưa từng nghe qua."

"Ta cũng không biết, cứ nghe trưởng thôn nói đi."

Trưởng thôn Kiều Phong tiếp tục: "Mọi người nghe ta nói, mấy chục năm trước, phủ An Bình chúng ta cũng từng bị nạn châu chấu từ châu Trì Định lan tới. Lúc đó, ban đầu ai cũng nghĩ châu chấu sẽ không đến, nhưng chỉ sau một tháng, chúng đã tràn về đây!"

"Ta gọi mọi người đến là để chuẩn bị trước. Nếu châu chấu đến, chúng ta sẽ phải ra sức bắt và tiêu hủy chúng. Ngoài ra, nếu ai định gieo trồng thứ gì trong tháng này thì nên hoãn lại, chờ tháng sau rồi hãy trồng."

Một người trong đám đông lo lắng hỏi: "Nhưng những ai đã gieo trồng rồi thì làm sao? Nếu châu chấu đến và ăn hết hoa màu thì biết phải làm thế nào?"

Trưởng thôn đáp: "Nếu đã trồng rồi, chỉ còn cách là tự mình bắt châu chấu mà thiêu hủy thôi. Phải cẩn thận, châu chấu ăn tất cả, chúng có thể còn vào nhà cắn phá đồ đạc. Vậy nên tốt nhất là chuẩn bị sẵn sàng. Nếu châu chấu không đến thì là điều tốt, nhưng nếu chúng đến..."

Trưởng thôn bỏ lửng câu nói, mọi người đều hiểu tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Trừ việc tự tay bắt châu chấu, không còn cách nào khác. Kiều Phong cũng chỉ biết nhắc nhở mọi người, ngoài ra ông ấy cũng không có biện pháp nào hơn. Huyện thái gia mới đến cũng chưa đưa ra bất kỳ chỉ đạo gì rõ ràng về việc này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận