Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 831

A Sơ đáp: "Nhưng..."

Chân Nguyệt nghiêm mặt: "Đừng có nhưng! Chẳng lẽ con muốn ta phải chăm sóc cả phụ thân con và con? Lập tức đi nghỉ ngay!"

"Dạ..." Dù không muốn, nhưng A Sơ cũng không dám cãi lệnh nương, hơn nữa nàng nói đúng, không thể để nương phải chăm cả hai phụ tử bọn họ.

Sau khi A Sơ rời khỏi, Chân Nguyệt sai người mang rượu đến, nàng chuẩn bị dùng rượu để lau người cho Kiều Triều, hy vọng hạ được cơn sốt của phu quân. Nàng nắm lấy tay Kiều Triều, nói: "Chàng nhất định phải mau khỏe lại, bằng không ta chỉ còn cách chạy trốn lên núi sâu mà sống. Ta không muốn sống trong rừng núi, không có quần áo đẹp, chẳng có đồ ăn ngon. Chàng nỡ bỏ ta sao?"

"Nếu chàng thực sự bỏ ta, ta sẽ tìm người khác. Tuy ta không còn trẻ trung nhưng chắc cũng có người chịu lấy." Tất nhiên, những lời này Chân Nguyệt chỉ nói để khích lệ. Nếu không có Kiều Triều, nàng sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện lấy ai khác.

Chân Nguyệt lẩm bẩm một mình, mong những lời nói ấy sẽ đánh thức Kiều Triều. Quân y nói rằng chỉ cần người bệnh tỉnh lại thì cơ hội hồi phục sẽ rất lớn.

Đến đêm, Kiều Triều bắt đầu sốt liên tục, thỉnh thoảng cả người còn run lên. Chân Nguyệt đành phải ôm lấy hắn, đắp thêm chăn. Nhưng khi sốt cao, hắn lại đá chăn ra liên tục, mà nàng lại phải lau người cho hắn.

Hai ngày trôi qua, quân y mỗi lần đến khám đều bất lực. Tin tức Kiều Triều bị trọng thương nhanh chóng đến tai Trấn Bắc Vương, và ngay trong thời khắc hiểm nguy này, Trấn Bắc Vương đã tự mình dẫn đại quân kéo đến!

Chân Nguyệt vừa chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, thì nhận tin Kiều Triều cuối cùng đã ngừng sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Mà bây giờ, Trấn Bắc Vương lại kéo quân đến. Hắn còn nghĩ nàng dễ bắt nạt, làm khó phu quân và nhi tử nàng còn dám đến đây?

A Sơ đã chuẩn bị lên ngựa, dẫn quân ra nghênh chiến. Bất ngờ, Chân Nguyệt cũng cưỡi con ngựa của Kiều Triều ra ngoài, khiến A Sơ tròn mắt ngạc nhiên,"Nương! Sao nương..."

Chân Nguyệt đáp,"Ta sẽ thay phụ thân con trả thù! Con đừng có manh động! Tập trung lo tốt cho bản thân!" Nói xong, nàng thúc ngựa lao về phía trước.

"Nương!"

Khi tiến đến gần quân địch, Chân Nguyệt nhìn về phía Trấn Bắc Vương – một nam nhân râu ria xồm xoàm, thân hình vạm vỡ, rõ ràng mang dáng vẻ đặc trưng của người phương Bắc. Tuy cao to, nhưng hắn ta già hơn Kiều Triều và cũng chẳng có được vẻ anh tuấn như phu quân nàng.

"Ngươi chính là Trấn Bắc Vương?" Chân Nguyệt thản nhiên đánh giá,"Trông chẳng có gì đặc biệt cả!"

Trấn Bắc Vương sững sờ:... Vì sao trên chiến trường lại xuất hiện một nữ nhân thế này?

Một phó tướng liền ghé tai Trấn Bắc Vương thì thầm,"Hình như đó là Vương phi của Kiều Định Vương." Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng tin tức về nàng thì hắn ta cũng từng nghe qua.

Kiều Định Vương phi, quả không phải người thường!

"Ngươi chính là Kiều Định Vương phi?" Trấn Bắc Vương khinh khỉnh nhìn Chân Nguyệt,"Chiến trường không phải là nơi dành cho một nữ nhân. Sao? Đến đây để thêm lửa cho các huynh đệ của ta hả?"

Phía sau Trấn Bắc Vương, binh sĩ cười ầm lên.

A Sơ giận đến mức định lao ra, nhưng Chân Nguyệt đã kéo lại, nàng lạnh lùng đáp,"Đúng vậy! Ta đến để châm lửa, chỉ sợ các ngươi lại tự đốt cháy chính mình!"

Vừa dứt lời, Chân Nguyệt nhanh chóng rút một mũi tên và không để ai kịp phản ứng, nàng b.ắ.n thẳng về phía Trấn Bắc Vương!

"Trợ trận!"

Không ngờ mũi tên của Chân Nguyệt có thể xuyên qua tấm chắn, suýt nữa trúng vào Trấn Bắc Vương Tư Mã Đồ Tuyệt!

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận