Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 687

Chân Nguyệt tiến vào, quỳ xuống: "Đại nhân, thảo dân là Chân thị, đại tức phụ nhà Kiều gia. Về chuyện mà Triệu lão bà tử nói là thật, nhị tức phụ cũng không rõ hết nên mới lầm tưởng họ là bọn buôn người."

Tiền thị ngạc nhiên kêu lên: "Đại tẩu!"

Chân Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho Tiền thị im lặng, rồi tiếp tục nói: "Tiểu Hoa đúng là nữ nhi của Triệu Đình, nhưng nha đầu ấy đã sống với gia đình thảo dân suốt bảy tám năm. Đại nhân có lẽ thắc mắc vì sao tôn nữ của họ lại phải sống ở nhà chúng ta lâu như vậy. Chuyện là, sau khi dại cô nhà thảo dân qua đời vì khó sinh, Triệu gia đã tính bán hai tiểu hài tử đi. Nhà thảo dân không đành lòng, nên đã đưa Tiểu Hoa và Tiểu Thảo về nuôi cho đến bây giờ."

Nghe đến đây, đám đông bắt đầu xì xào, bàn tán về sự tàn nhẫn của Triệu gia, vừa mất tức phụ đã định bán cả tôn nữ.

"Nướng bọn nhỏ vừa chết, lại muốn bán bọn nhỏ đi? Thật là quá đáng!"

"Đúng là không biết xấu hổ! Nuôi lớn xong thì đến đòi lại."

Triệu lão bà tử cố gắng thanh minh: "Nhưng dù sao thì Tiểu Hoa cũng là người nhà ta. Hiện giờ nó đã lớn, nên phải về nhà hiếu kính nãi nãi và phụ thân nó chứ!"

Chân Nguyệt: "Hiếu kính thì tất nhiên phải, ta không phản đối. Nhưng các ngươi có biết rằng nhà chúng ta đã nuôi dưỡng Tiểu Hoa bảy tám năm, trải qua những năm tháng khó khăn nhất mà chúng ta vẫn cho con bé đồ ăn ngon, không bạc đãi bọn nó. Bây giờ, nếu các ngươi muốn đón con bé về, trước hết hãy trả lại chúng ta một ngàn lượng bạc cho công sức nuôi dưỡng."

Triệu lão bà tử tức tối, giọng the thé: "Một ngàn lượng? Không có khả năng!"

Chân Nguyệt cười mỉa: "Không có tiền thì đừng nói chuyện nhận lại người. Nếu không, dù chết, con bé cũng c.h.ế.t ở nhà chúng ta!"

Tiền thị nhanh chóng tiếp lời: "Đúng vậy! Trước tiên đưa tiền đây! Nhà chúng ta đã lo cho Tiểu Hoa từ ăn mặc đến học hành, không trả tiền mà đòi mang con bé đi ư? Một ngàn lượng bạc, không hơn không kém!"

Triệu lão bà tử càng tức giận hơn: "Một nha đầu mà các ngươi đòi đến một ngàn lượng? Chỉ đáng một lượng bạc là cùng!"

Chân Nguyệt khinh thường nói: "Không có mắt mà cũng dám nói? Bộ quần áo con bé mặc trên người cũng đã đáng hơn một hai lượng rồi. Nhà chúng ta còn mời phu tử dạy con bé biết chữ. Đến khi tai họa xảy ra, dù lương thực khan hiếm đến mức giá trị bằng vàng, chúng ta vẫn nuôi dưỡng con bé. Các ngươi không có tiền thì đừng hòng nhắc chuyện khác."

Đám đông bên ngoài gật gù đồng ý, nhắc lại những khó khăn của thời tai họa và lương thực quý giá thế nào. Ai nấy đều thấy rằng Kiều gia đối xử quá tốt với Tiểu Hoa.

Triệu lão bà tử lại cố gắng tranh cãi: "Nhưng Tiểu Hoa cũng ở nhà các ngươi làm việc, không phải sao?"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Làm việc? Đương nhiên phải làm việc. Các ngươi đã bán con bé cho chúng ta!"

Triệu Vĩnh tức giận kêu lên: "Bán gì chứ! Chính các ngươi đã đem con bé đi mà!"

Chân Nguyệt mỉa mai: "Đem đi? Tại sao suốt bảy tám năm qua các ngươi không hề tìm đến? Ta còn nghe nói, chưa đầy một năm sau khi đại cô tử qua đời, Triệu Đình đã cưới nương tử mới. Không biết người mới đó có biết là hắn ta còn có nữ nhi không?"

Lúc này, một viên huyện thừa bước tới bên cạnh Huyện thái gia, đưa cho ông ta một cái hộp nhỏ. Đó chính là thứ mà Kiều Triều đã lén đưa cho viên quan này khi mọi người đang tập trung vào cuộc tranh cãi.

Huyện thái gia mở chiếc hộp ra, thấy bên trong là một chiếc vòng cổ bằng châu báu thượng hạng.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận