Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 302

Chân Nguyệt bình tĩnh nói: "Chỉ cần trước mắt tình hình không ảnh hưởng đến chúng ta là được." Bọn họ đâu phải chúa cứu thế, bây giờ cũng chỉ có thể lo bảo toàn tốt cho chính mình thôi.

Kiều Triều gật đầu đồng tình: "Ta cũng nghĩ thế."

Còn bên Kiều Nhị, sau bốn ngày vất vả, hắn cũng đã hoàn thành việc thiến 20 con heo. Trần trang đầu chăm sóc rất kỹ, nhưng một ngày kia, phát hiện có một con heo con yếu ớt, không chịu ăn, hơn nữa ở miệng vết khâu có dấu hiệu nhiễm trùng.

Trần trang đầu vội bảo: "Mau đi gọi Kiều Nhị đến xem."

"Dạ."

Nghe tin con heo con gặp vấn đề, Kiều Nhị lập tức chạy đến trại heo, lòng hồi hộp, lo sợ. Ban đầu hắn định tìm Kiều Triều đi cùng, nhưng nhớ đến lời đại tẩu khuyên rằng không nên lúc nào cũng dựa vào đại ca, nên quyết định tự mình đến thôn trang của Trần trang đầu.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Kiều Nhị nhận thấy vết thương của con heo đã bị nhiễm trùng, có dấu hiệu mưng mủ.

"Có phải các người không bôi cồn i-ốt mỗi ngày đều đặn không? Tốt nhất là ba lần một ngày."

Người hầu hạ bên cạnh vội nói: "Có chứ, chúng ta vẫn luôn làm đều đặn mà. Chuồng heo cũng được dọn dẹp sạch sẽ."

Kiều Nhị cau mày: "Vậy có để miệng vết thương bị dính nước không?"

"Chắc là không có đâu."

Kiều Nhị trầm ngâm một chút rồi nói: "Đã đi tìm đại phu chưa? Tốt nhất là gọi ngay đại phu tới xem cho chắc."

Trần trang đầu lập tức cho người đi mời đại phu. Đại phu đến nơi, ban đầu tưởng là đến chữa bệnh cho người, không ngờ lại được yêu cầu chữa trị cho... một con heo!

"Thế này là sao? Ta là thầy thuốc chữa bệnh cho người, không phải cho heo!" Lão đại phu tức giận, râu ria dựng ngược lên.

Kiều Nhị nhanh tay giữ ông ấy lại: "Khoan đã, đại phu, chẳng phải heo cũng giống người sao? Phiền toái đại phu nhìn xem, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Cứu sống được heo cũng giống như cứu sống tài sản của người ta. Tài sản không còn, con người cũng sẽ khổ tâm mà sinh bệnh thôi. Xem heo chẳng khác gì xem người đâu."

Lão đại phu ngẩn ra, nghĩ ngợi một lúc... câu này nghe có vẻ hợp lý.

"Không, không, ta không làm. Các ngươi cứ đi tìm người khác đi." Lão đại phu vội xua tay, định rời đi.

Kiều Nhị liền quay sang nhìn trần trang đầu, ông chủ trang trại cũng ra sức thuyết phục: "Đại phu, ngài xem giúp chúng ta một lần đi. Tiền khám chúng ta trả thêm cũng được."

Kiều Nhị thêm vào: "Xin ngài cứu giúp, nếu heo không qua khỏi, người cần chữa trị lần tới có khi là ta đấy!"Lão đại phu:...

Lão đại phu thở dài, cuối cùng cũng đồng ý xem bệnh."Ai làm vết khâu này?"

Kiều Nhị: "Là ta. Ta thiến heo để cho thịt mềm và ngon hơn."

Lão đại phu ngạc nhiên: "Có chuyện như vậy sao?"

Kiều Nhị cười: "Heo nhà ta đều thế cả. Thịt heo sau khi thiến ăn mềm hơn nhiều, mà mùi tanh cũng giảm bớt rõ rệt."

Lão đại phu nhìn kỹ vết thương rồi gật gù: "Vết khâu cũng không tệ lắm."

Kiều Nhị kiêu ngạo nói: "Tất nhiên rồi, ta đã thiến cả mấy chục con heo rồi mà." Kiều Triều tính một chút, vẫn chưa tới trăm con, nhưng số lượng cũng sấp sỉ như thế.

Lão đại phu kiểm tra kỹ hơn: "Vết thương này bị nhiễm trùng, cần phải dẫn mủ ra trước, rồi bôi thuốc sát trùng. Con heo này có thể bị sốt, các ngươi giữ nó thật chặt, ta sẽ xử lý mủ."

Tiếng heo rên rỉ vang lên khắp chuồng khiến ai nấy đều cảm thấy không đành lòng. Sau một hồi điều trị, con heo trông yếu ớt hơn, hơi thở thoi thóp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận