Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 275

"Được, nhà của chúng ta ở trấn Lâm Phong, thôn Đại Nam, gia đình Kiều Đại Sơn."

Ngày hôm sau, người của Tống phủ liền tới thôn Đại Nam. Mấy người mang theo xe ngựa đến, dừng chân dưới cây đa lớn và hỏi thăm thôn dân: "Xin hỏi nhà Kiều Đại Sơn có phải ở đây không?"

Bà Nghiêm đứng lên, đáp: "Đúng rồi, để ta dẫn các ngươi qua đó."

Những người xung quanh cũng tò mò quan sát đám người từ Tống phủ, nghĩ rằng họ đến mua đồ ăn hoặc vận chuyển hàng hóa.

Tại Kiều gia, Chân Nguyệt đang ngồi dưới mái hiên ăn dưa hấu, quan sát Tiểu A Sơ đi đi lại lại quanh nhà. Kiều Triều thì ra ngoài đi săn, Kiều Đại Sơn đi tuần tra đất trồng rau, Kiều Nhị ở một góc bận rộn đốn củi, còn Kiều Tam thì sang Chung gia giúp đỡ.

Kiều Trần thị và Tiền thị đang thêu thùa trong nhà, còn ba nha đầu thì dùng gậy gộc vẽ chữ trên mặt đất.

Bỗng có tiếng gõ cửa "Phanh, phanh, phanh", kèm theo giọng bà Nghiêm: "Trần muội tử có ở nhà không? Nhà các ngươi có khách."

Kiều Nhị vội đặt cây đao xuống và ra mở cửa, thấy vài nam tử đứng cùng bà Nghiêm, bên cạnh còn có một chiếc xe ngựa.

"Xin hỏi các ngươi là ai?" Kiều Nhị hỏi

Một người lớn tuổi trong nhóm đáp: "Chúng ta từ Tống phủ, đến để đưa heo về. Ta là Tống Long."

Kiều Nhị liền nói: "Mời vào, mời vào."

Kiều Trần thị và mọi người nghe thấy cũng bước ra. Kiều Nhị giải thích rằng đây là người của Tống phủ đến để lấy heo.

"Mời các vị khách quý vào trong, ta rót nước mời các vị," Kiều Trần thị nói.

Sau khi uống nước, họ không chậm trễ mà theo Kiều Nhị ra chuồng heo ở phía sau. Khi nhìn thấy những con heo to lớn, tất cả đều kinh ngạc.

"Khoát! Heo ở đây lớn quá!" Tống Long thốt lên.

Kiều Nhị tự hào đáp: "Đều do nhà ta chăm sóc kỹ lưỡng, chúng được ăn uống rất tốt."

Tống Long đã từng thấy nhiều nơi nuôi heo, hiểu rằng việc chăm sóc không chỉ đơn giản là cho ăn ngon. Hắn hỏi: "Ngoài việc cho ăn, các ngươi còn có biện pháp gì đặc biệt sao?"

Kiều Nhị ngượng ngùng gãi đầu: "Khi chúng còn nhỏ, ta đã thiến chúng."

Chuồng heo của Kiều gia mới được dọn dẹp sạch sẽ, dù vẫn còn chút mùi nhưng không đến nỗi khó chịu. Tống Long cúi xuống kiểm tra, phát hiện đúng như lời Kiều Nhị nói.

Mọi người nhìn Kiều Nhị với ánh mắt thán phục lẫn sợ hãi, một người hỏi: "Làm sao ngươi biết thiến heo sẽ giúp chúng lớn hơn như vậy?"

Kiều Nhị giải thích: "Nhà ta đã từng nuôi heo theo cách này. Năm trước, ta còn gửi thịt heo cho chủ nhà các ngươi."

Tống Long gật gù: "Thì ra là thế. Giờ cân hai con heo này, chúng ta sẽ mang về."

"Không vấn đề gì!" Nhưng lúc này chỉ có Kiều Nhị là nam nhân trong nhà, nên đám gia phó của Tống gia phải giúp một tay. Họ buộc hai con heo lớn nhất, cân xong rồi chuyển lên xe ngựa.

Hai con heo nặng tổng cộng gần một ngàn cân, tương đương mười tám lượng bạc. Sau khi thanh toán xong, Tống Long liền mang hai con heo rời đi.

Một lần nữa đi qua cây đa lớn, mọi người trong thôn đều thấy hai con heo mập mạp được chở trên xe ngựa, ai nấy xôn xao bàn tán về việc Kiều gia nuôi heo thế nào mà to đến vậy.

"Nghe nói họ thiến heo, khi heo còn nhỏ đã bắt đầu thiến."

"Thiến là gì vậy?"

"Là cắt chỗ đó đi."

"Khoát! Ai mà dám làm thế?"

"Là Kiều Nhị."

"Trời ơi, nhìn Kiều Nhị hiền lành vậy mà không ngờ lại dám làm chuyện tàn nhẫn thế!"

"Thiến heo chứ có phải người đâu mà tàn nhẫn? Nhờ vậy mà heo mới lớn nhanh được như thế. Ta còn muốn học cách nuôi heo giống họ đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận