Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 713

Mạn Châu ôm chặt A Đóa, tỏ vẻ tức giận: "Cái thằng Cẩu Oa nhà nào vậy? Để ta bảo Tam ca dạy dỗ nó một trận."

Tiền thị góp lời: "Chắc chắn là do gia đình nó dạy dỗ không ra gì. Đại tẩu đừng để mấy người đó bén mảng vào nhà Kiều gia nữa."

Mạn Châu gật đầu: "Nhất định phải có người đi theo A Đóa mỗi khi ra ngoài, như thế mới yên tâm được, biết không?"

A Đóa ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Chân Nguyệt: "Tất nhiên là không cho chúng vào nhà ta rồi. Ta chỉ muốn nhắc các muội cẩn thận, dạy dỗ hài tử cho kỹ, tránh gặp phải bọn buôn người."

"Vâng, Đại tẩu, bọn muội sẽ chú ý."

Chân Nguyệt: "A Trọng nhà muội cũng đã lớn rồi, Tiền thị, nhắc nhở nhị đệ dạy dỗ thằng bé về chuyện nam nhân, không để nó ức h.i.ế.p các cô nương linh tinh."

Tiền thị vội xua tay: "Không đâu, A Trọng nhà muội nhát lắm, nào có gan lớn như vậy."

Chân Nguyệt kể thêm: "A Sơ cũng gặp tình huống này, nha đầu Đào Hoa trong thôn hỏi nó có muốn cưới con bé không, còn bảo mình sắp phải gả sang thôn bên. Dương Nha thì tặng túi tiền cho nó. Ta chỉ sợ A Trọng gặp phải chuyện tương tự, nếu mềm lòng thì..."

Tiền thị đập bàn, tức giận: "Họ dám à!" Tiếng đập bàn lớn đến nỗi mọi người xung quanh đều quay lại nhìn. Tiền thị vội xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, ta hơi kích động. Ha ha, xin lỗi."

Tiền thị quay sang thì thầm với Chân Nguyệt: "Có phải họ nghĩ nhà chúng ta giàu có nên mới tìm cách gả vào không?"

Chân Nguyệt: "Chắc là vậy. Ta chỉ muốn nhắc muội dạy dỗ A Trọng, để nếu gặp chuyện như vậy thì biết cách xử lý."

Tiền thị đáp: "Ta sẽ về dạy nó kỹ càng."

Chân Nguyệt dặn thêm: "Giờ tuy A Trọng còn nhỏ, nhưng một số chuyện cũng cần phải hiểu. Cứ đưa sách cho nó đọc để nó biết. Còn A Đóa, sắp đến tuổi trưởng thành rồi, tam đệ muội cũng nên dạy nó về những chuyện như nguyệt sự" Đừng để xảy ra chuyện như Tiểu Niên hồi trước, lần đầu bị nguyệt sự mà khóc quá trời, cứ nghĩ mình sắp c.h.ế.t đến nơi, lúc đó Chân Nguyệt mới biết Tiền thị không dạy.

"Đại tẩu yên tâm, muội sẽ dạy A Đóa."

"Ừ, vậy tốt."

Một lát sau, tiệc bắt đầu. A Sơ thở phào nhẹ nhõm vì nam nữ được ngồi riêng. Hắn ngồi cạnh Kiều Triều, còn A Trọng thì ngồi cạnh Kiều Nhị. Các đệ đệ khác dưới bảy tuổi ngồi bên cạnh Tiền thị và Mạn Châu vì chúng còn bé, chưa cần phân nam nữ.

Tiểu Hoa bế tiểu nữ nhi ra, Chân Nguyệt nhìn Quả Quả, tiểu nha đầu giờ đã khác hẳn, không còn giống con khỉ lúc mới sinh nữa.

Sau bữa tiệc no nê, khi chuẩn bị ra về, A Sơ mới nhìn kỹ Quả Quả và thì thầm với Chân Nguyệt: "Quả Quả trông nhỏ xíu, thật dễ thương."

Kiều Triều trêu: "Con cũng muốn có muội muội à?"

A Sơ hơi ngập ngừng: "Nương muốn thì con cũng muốn."

Chân Nguyệt cười: "Nương già rồi, không sinh được nữa đâu." Thực ra, nàng mới chỉ 30 tuổi, nhưng trong xã hội cổ đại, tuổi này đã được coi là lớn rồi.

Mặc dù Chân Nguyệt đã 30 tuổi, nhưng trông nàng vẫn trẻ hơn nhiều so với người cùng lứa, đặc biệt là so với Tiền thị và Mạn Châu. Có lẽ vì các nàng ấy đã sinh nhiều lần, nên dáng vẻ trông có phần già dặn hơn Chân Nguyệt một chút.

Hiện tại, Tiền thị trông phúc hậu hơn, tay thường đeo nhẫn bạc. Trước đây, nàng ấy còn than phiền với Chân Nguyệt rằng sức khỏe không được tốt, thỉnh thoảng còn mắc các bệnh phụ nhân. Ban đầu, Tiền thị cố gắng chịu đựng, nhưng sau khi tâm sự với Chân Nguyệt, nàng được khuyên nên đi khám bệnh.

Chân Nguyệt: "Đừng giấu bệnh sợ thầy. Muội nghĩ xem, thể diện quan trọng hơn hay sức khỏe quan trọng hơn?"

Cuối cùng, dù do dự, nhưng Tiền thị vẫn đi khám và điều trị, nhờ đó mà sức khỏe cải thiện nhiều, nhìn nàng ấy cũng tươi tắn, rạng rỡ hơn hẳn.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận